Nút áo cởi một nửa, bởi vì tóc Lâm Sanh rất dài, phủ kín gối nằm, cũng rũ xuống trước ngực, mở nút áo, Lâm Sanh thật sự nhịn không được, đánh lên lưng Hứa Nam, Hứa Nam ngẩng đầu nhìn cô:
"Sao vậy?"
"Chị ép tóc em."
"Cắt đi." Đây là lần thứ ba bị cùng một lý do cắt ngang, Hứa Nam cắn răng, hít một hơi.
Lâm Sanh trừng mắt:
"Cắt bỏ làm gì, không dễ dàng gì tóc mới dài tới lưng, để chờ chị tới cưới em."
"Không phải em muốn cưới chị sao?"
Lâm Sanh quay mặt qua chỗ khác, nói:
"Chị đã đè lên em, em cưới chị sao đây."
"Được, chị đây cưới em."
Hứa Nam cũng không nóng lòng, thu hồi đôi tay mở nút áo, đẩy tóc dài rơi trước ngực Lâm Sanh ra, để tránh bị đè lên, cúi đầu, hôn hôn cắn cắn xương quai xanh hiện ra từ cổ áo.
"Không được, em muốn cưới chị." Lâm Sanh khẽ đẩy mặt Hứa Nam ra, không cho hôn.
Hứa Nam ngẩng đầu, cánh tay chống bên tai Lâm Sanh, trán chạm trán, tóc dài rơi xuống, che khuất 2 gương mặt, hơi thở quấn lấy nhau, chỉ nghe Hứa Nam khẽ nói:
"Em là con gái, chị cũng là con gái, ai cưới ai không phải đều giống nhau sao?"
"Không giống, em muốn gả cho chị... nhưng ba chị không đồng ý cho chị cưới em." Giọng Lâm Sanh có chút buồn buồn, thoáng ngửa đầu hôn lên đôi môi kia, hai tay giơ lên xuyên qua tóc Hứa Nam, chơi đùa nó.
Hứa Nam cũng để cho Lâm Sanh chơi đùa, chóp mũi cọ cọ chóp mũi Lâm Sanh, nhỏ giọng:
"Ba không đồng ý, vậy thì, chị đồng ý là được."
"Ba chị càng không đồng ý, em lại càng muốn cưới chị, em muốn cưới chị về nhà." Lâm Sanh chu miệng ấm ức, môi lại khẽ chạm môi Hứa Nam, thuận theo, lần thứ hai bị Hứa Nam hôn lên môi.
Lần này cẩn thận từng chút từng chút, hai tay bưng má Lâm Sanh, không đè lên tóc dài của Lâm Sanh nữa.
Hai người đan vào nhau triền miên, không có bất kỳ kháng cự, thậm chí còn có thể cảm giác được người dưới thân phối hợp.
Hai tay đặt bên eo Hứa Nam, yên lặng nới lỏng vài phần, khẽ cong người lên, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ, nút áo sơ mi được đôi tay nhỏ nhắn mềm mại kia mở ra, một nút rồi một nút thuận lợi cởi ra, mơ hồ hiện ra một vệt màu đỏ rồi lại không kéo ra, duy trì nguyên trạng.
Rất nhanh, đôi tay vuốt ve trên người cũng không có hành động khác, giống như chỉ khiêu khích, vừa giống như có chút chần chờ, nụ hôn cũng lộ ra tia khẩn trương vô hình, như có cố kỵ gì đó, không dám làm càn, lại không cam lòng không có làm cho nụ hôn sâu thêm.
Hứa Nam đang đè cô nhưng không chủ động, chọc lý trí cô sụp đổ, khơi mào cổ khô nóng trong lòng cô rục rịch thùy thời có thể chiếm đoạt, và dường như Lâm Sanh biết được nguyên nhân, từ bị động chịu đựng dần dần chủ động, yên lặng rời khỏi khoang miệng Hứa Nam.
Không để Hứa Nam có cơ hội thở dốc, lần thứ 2 hôn lên đôi môi kia, cực kỳ kiên trì và dịu dàng rút đi những cố kỵ và khẩn trương, nụ hôn của Lâm Sanh trước giờ đều dịu dàng lâu dài, làm người ta hãm sâu, Hứa Nam đã đắm chìm trong đó, nửa người dưới mềm nhũn, trong lúc choáng váng liền đổi vị trí.
Tình sâu một cách tự nhiên.
Hoàng hôn buổi chiều, mặt trời xuống núi, sắc trời dần dần trở nên mờ tối, ánh sáng bên trong cũng yếu dần, vừa hay che giấu ngượng ngùng của hai người khi cơ thể trần trụi gặp nhau.
Quần áo và đồ dùng hàng ngày lặng lẽ cởi hết, da thịt đôi bên chặt chẽ dính lấy nhau, bầu không khí mập mờ thăng hoa, đi qua vuốt ve thăm dò tìm kiếm, châm ngòi chỗ mẫn cảm khắp cả người, đầu ngón tay cũng đã đủ ướt, đúng lúc nhẹ nhàng thăm dò, Lâm Sanh cảm giác được rung động dưới thân, vai chợt bị cắn, dường như muốn dời đi đau đớn đang lan ra mà bản thân đang chịu đựng, cắn quả nhiên rất tàn nhẫn, Hứa Nam ẩn nhẫn hít một hơi:
"Đau..."
Lâm Sanh dùng phương thức hôn, ôn nhu xoa dịu câu nệ cùng bất an của Hứa Nam, vào sâu hơn lại sợ Hứa Nam đau hơn, nên chỉ ở xung quanh bồi hồi lưu luyến, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt vào, không thâm nhập sâu, mãi cho đến khi Hứa Nam khẽ rên rỉ không thỏa mãn, không kìm được nâng eo lên, ngón giữa được bao bọc, mềm mại yếu đuối mê hoặc làm cô nhịn không được. Bóng đêm dần dần tối, hai cổ thân thể thon gầy giao nhau dây dưa.
...........
Sau khi thỏa mãn cực hạn, Lâm Sanh ôm Hứa Nam đã ngủ mất rồi, ánh mắt nhìn ánh sáng từ ngọn đèn bên ngoài cửa sổ, không biết vì sao, rõ ràng là thời khắc hạnh phúc, cô không kìm lòng được len lén rơi nước mắt.
Hứa đại boss là người của cô.
Thật sự... vừa cảm động vừa hạnh phúc.
Lâm Sanh hít mũi, hôn lên trán trơn bóng Hứa Nam, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi kia, chợt chống lại đôi con ngươi đen kịt sâu thẳm, Hứa Nam nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt kia, nhíu mày hỏi:
"Lại khóc rồi?"
"Không khóc." Lâm Sanh kiên quyết không thừa nhận, vùi mặt vào cổ Hứa Nam.
Hứa Nam vỗ nhẹ lên lưng Lâm Sanh:
"Sao khóc?"
"Cảm động, vui vẻ, hạnh phúc, em nhịn không được nên khóc." Vuốt ve tấm lưng trợn trượt, mũi Lâm Sanh chua xót, thút tha thút thít trả lời.
"Khóc cái gì, không được khóc." Hứa Nam cắn vành tai Lâm Sanh: "Em ăn chị sạch sẽ, nếu em dám không chịu trách nhiệm, bội tình bạc nghĩa với chị, cho em đẹp mặt."
"Em sẽ chịu trách nhiệm với chị, em cưới chị nha."Lâm Sanh thút tha thút thít, nước mặt chợt ngừng cũng không khóc nữa, nghiêng người chui vào lòng Hứa Nam.
"Toàn mồ hôi, đừng có sát tới." Hứa Nam khẽ đẩy vai Lâm Sanh, cả người đều ra mồ hôi, chỉ cảm thấy dính dính đến chán ghét, mơ hồ còn có chút đau, cắn răng ngồi dậy, thuận tay cầm quần áo che người.
"Chị muốn đi tắm hả?" Lâm Sanh nhìn thấy Hứa Nam muốn ngồi dậy, vội lau sạch nước mắt, nhìn thấy Hứa Nam dùng quần áo che ngực, mà dưới cổ lộ ra da thịt trắng noãn, trên đó còn lưu vết hôn của cô.
Nhìn nhìn, đều là kiệt tác của cô, Lâm Sanh rất thẹn thùng, Hứa Nam không xấu hổ trái lại tự cô mặt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn Hứa Nam, nhặt áo sơ mi rơi dưới đất lên, tùy tiện mặc vào.
Ánh mắt Hứa Nam lóe lên, hai tay giơ ra ôm eo Lâm Sanh, đem người kia kéo tới trước mắt, ngăn cản hành động mặc áo sơ mi của người kia, kéo đầu vai trái áo sơ mi xuống, Lâm Sanh giật mình, quay đầu nhìn Hứa Nam:
"Sao vậy?"
"Có đau không?" Hứa Nam chỉ chỉ đầu vai.
Lâm Sanh lắc đầu:
"Không đau."
Ngón tay Hứa Nam vuốt ve dấu răng đỏ tươi trên đầu vai Lâm Sanh, cô nhớ lúc đó lần đầu tiên bị xâm nhập đau đớn nên không nhịn được ngẩng đầu cắn Lâm Sanh, hận không thể cắn chết Lâm Sanh, hàm răng cắm thật sâu vào da thịt, tựa hồ còn có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Đối với nỗi đau đầu vai Lâm Sanh càng để ý khi nãy dằn vặt Hứa Nam, chẳng biết người kia... có ổn không, lỗ tai dần nóng lên, có chút xấu hổ, nhéo nhéo vành tai, nhỏ giọng hỏi:
"Chị còn đau không?"
Vấn đề xấu hổ kia, Lâm Sanh hỏi có chút ngượng nghịu, Hứa Nam đương nhiên không trả lời, ngước mắt nhìn người kia, nhìn người kia đỏ bừng mặt, trong đáy tràn ra ý cười, chậm rãi đứng lên xuống giường, thuận miệng nói:
"Chị đi tắm, em cũng mau dậy tắm đi, chị đói bụng."
Bạn gái phân phó, Lâm Sanh nhanh chóng lên tiếng trả lời:
"Được, em dậy ngay đây."
Khi hai chân vừa tiếp đất cảm giác bủn rủn tập kích toàn thân, sắc mặt Hứa Nam khẽ biến, suýt chút nữa không đứng vững, cơ thể không khỏi run rẩy, nhưng trước mặt Lâm Sanh bất động thanh sắc, lấy áo ngủ từ tủ quần áo ra, dáng người uyển chuyển, chậm rãi tiến vào phòng tắm.
Mà Lâm Sanh thấy Hứa Nam vẫn dáng vẻ thản nhiên, thoải mái tự tại, trước mặt cô không hiện chút xẩu hổ, Lâm Sanh lắc lắc cánh tay mỏi nhừ, cảm thán nói:
"Bạn gái của mình, thật sự không giống..."
Nhà mới hai người có hai phòng tắm, Hứa Nam ở phòng ngủ tắm, Lâm Sanh đi tới tủ lấy đồ ngủ đi ra phòng tắm bên ngoài, sợ Hứa Nam đói, nhanh chóng tắm rửa, vội vàng tắm cho xong.
Nhà bếp kiểu mở, còn chưa quen, Lâm Sanh trái đụng phải sờ, sau khi hiểu rõ vị trí sắp xếp các vật dụng trong bếp, chờ cô mở tủ lạnh, không khỏi ngây ngẩn cả người, bên trong ngoại trừ sữa tươi đồ uống ưa thích của Hứa Nam thì chỉ có các loại bún và mì nổi tiếng.
Hơn nữa ở góc đặt 1 hộp trứng gà.
Lâm Sanh.
"..."
Rất rõ ràng, chỉ có thể nấu mì.
Đại lão bản đối với nước mì của cô rốt cuộc nhất kiến chung tình thế nào.
Nấu mì rất dễ, 10 phút thì xử lý xong, bởi vì bếp chưa mở lửa, Lâm Sanh cọ rửa nồi chén cũng tốn ít thời gian.
Chờ cô nấu mì xong, còn phải vào phòng ngủ thu dọn ga giường xốc xếch, Hứa Nam đã ở phòng khách xem tivi, cô vào phòng tắm của Hứa Nam giặt sạch cũng 2 tiếng, rồi mới từ phòng ngủ đi ra.
Nhìn thấy tóc dài Hứa Nam còn ướt, Lâm Sanh vội vàng đi tới:
"Chị gội đầu?"
"Ừ, ra mồ hôi." Hứa nam gật đầu.
"Em tới giúp chị thổi tóc." Lâm Sanh xung phong nhận việc: "Chúng ta quen biết gần nửa năm, cũng bên nhau lâu vậy, em chưa từng giúp chị thổi tóc."
"Được." Hứa Nam khẽ cười.
"Em đi lấy máy sấy, để ở đâu?"
"Tủ đầu giường phòng ngủ."
"Chờ em." Lâm Sanh chu miệng hôn gió, chạy như điên vào phòng ngủ lấy máy sấy.
Đứa nhỏ này có đôi khi thật là ấu trĩ, Hứa Nam mặt mày rạng rỡ cười, ngồi ở sofa phòng khách, dùng khăn mặt lau tóc đang nhỏ nước, theo động tác của cô, vạt áo ngủ lộ ra một khoảng nhỏ, từ xương quai xanh xuống dưới da thịt lộ ra đều có thể nhìn thấy vết hôn.
Lâm Sanh giúp Hứa Nam thổi tóc, trong lúc lơ đãng tự nhiên cũng nhìn thấy, bởi vì da thịt Hứa Nam trắng quá mức, cũng không phải kiểu trắng biến thái, dấu hôn thoáng qua cũng có thể lưu lại rõ ràng, thế nên trong quá trình kia Hứa Nam không cho cô hôn lên cổ.
"Thổi khô rồi?" Hứa Nam có chút đói.
"Xong ngay đây."
Lâm Sanh dời ánh mắt từ chỗ vạt áo của Hứa Nam, nhìn chằm vết hôn kia, vẻ mặt có chút đê tiện, không khỏi đỏ mặt tới mang tai, đè nén gợn sóng trong lòng, cẩn thận giúp Hứa Nam thổi tóc.
Thổi khô tóc, ăn mì xong, rửa chén đũa, cũng đã 10 giờ đêm.
Đại lão bản vẫn bộn bề nhiều việc, ngồi ở sofa xử lý tài liệu, Lâm Sanh rất thức thời không đi quấy rối, nằm ở sofa, gối đầu lên đùi Hứa Nam, cùng Diệp Đồng La Hoan và Thẩm Bình trò chuyện trong wechat.
Thẩm Bình nhìn thấy tin nhắn Lâm Sanh gởi trong wechat, ngạc nhiên:
"Hai người ở chung?!"
Lâm Sanh:
"Đúng vậy. (mặt cười gian)"
Thẩm Bình:
"Vậy hai người... (cười xấu xa)"
Lâm Sanh:
"Trong sáng đi! (im miệng)"
"Cái bụng xấu xa của cậu, còn trong sáng, sợ là đại lão bản bị cậu ăn sạch sẽ."
Cái gì gọi là bạn thân, nói trúng tim đen.
Lâm Sanh:
"Đừng phá hình tượng mình à."
Thẩm Bình không để bụng:
"Ở chung rồi, hai người khi nào gặp người lớn trong nhà?"
Gặp người lớn, khi nào gặp người lớn trong nhà... Lâm Sanh nắm tóc, người nhà đại lão bản không thể gặp, gặp nhau nhất định cãi nhau.
Cô cô đồng ý cho cô và đại lão bản bên nhau, phải xem thái độ ba mẹ thế nào, nhưng có cô hỗ trợ, ba mẹ hẳn là dễ đối phó, quả thật nên tìm thời gian cùng ba mẹ nói chuyện, xem thử thái độ thế nào, cuối cùng thuận tiện dẫn đại lão bản về nhà một chuyến.
Cho tới 11 giờ rưỡi.
Cơn buồn ngủ trong lòng Lâm Sanh nổi lên, nói 'chúc ngủ ngon' với người kia xong, đặt điện thoại xuống ngẩng đầu nhìn Hứa Nam, thấy đôi môi khẽ hé, mày nhíu chặt, giống như khi xử lý văn kiện gặp phải phiền toái gì đó, nhưng bình yên bên Hứa Nam, Lâm Sanh cảm thấy mỹ mãn.
Thật sự không chịu nỗi cơn buồn ngủ lại không muốn một mình ở phòng ngủ, Lâm Sanh che miệng ngáp một cái, ôm chân thon Hứa Nam, quay lưng lại, vùi mặt vào bụng Hứa Nam, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi Lâm Sanh ý thức mơ màng, cảm giác Hứa Nam khẽ đẩy cô ra:
"Lâm Sanh?"
"Đừng động em mà." Lâm Sanh mơ hồ lên tiếng trả lời, ôm chặt eo Hứa Nam không chịu buông tay.
"Trở về giường ngủ."
Lâm Sanh nghe thấy nhưng căn bản không muốn động, mơ hồ trả lời:
"Không muốn, ôm chị ngủ à."
"Có dậy không?"
"Ưm... không dậy."
Hứa Nam có chút bất đắc dĩ, kéo thế nào Lâm Sanh cũng không chịu buông tay, vì vậy cúi đầu cắn lên vành tai Lâm Sanh, Lâm Sanh vẫn không nhúc nhích, Hứa Nam hôn lên cổ Lâm Sanh nói nhỏ:
"Không dậy nữa, chị ăn em."
----------------------Hết chương 95-----------------