Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 134

Lâm Phiên Phiên ngẩng phắt đầu lên, đây là lần đầu tiên Sở Tường Hùng gọi cả họ tên cô, không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Phiên Phiên cảm nhận sâu sắc được rằng Sở Tường Hùng thật sự nổi giận rồi.

Nếu đã như vậy... thì cứ như vậy đi, cô không cần bịa ra một lí do nào khác nữa để lấy cớ chia tay nữa rồi.

Lâm Phiên Phiên gật đầu, cười gượng gạo nói: “ Sở Tường Hùng, chúng ta...... chia tay đi!”

Câu nói ấy khiến Hứa Thịnh ngây người ra!

Mạc Tiên Lầu ngẩn người ra!

Phiên Nhàn sững người lại!

Sở Tường Hùng.... bị chấn động như sét đánh ngang tai không đứng vững được nữa, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy.

“Em.. Em nói cái gì cơ?”

Sở Tường Hùng không dám tin nhìn Lâm Phiên Phiên, anh chỉ chất vấn cô một hai câu thôi mà, vậy mà cô lại có thể nói ra lời chia tay với anh được?

“ Mấy ngày qua em đã suy nghĩ kĩ rồi, em… không xứng với anh, chúng ta chia tay đi.”

Lâm Phiên Phiên quay đầu đi, cô không dám nhìn vào mắt Sở Tường Hùng, cố gắng kiềm chế giọng nói đang run lên của mình, rồi lập tức cầm lấy vali và túi xách từ tay Sở Tường Hùng, vội vàng nói với Phiên Nhàn đang bên cạnh mình: “Phiên Nhàn, tôi vẫn muốn ở lại nhà anh thêm vài ngày nữa, chúng ta đi thôi!”

Vừa đi vừa nói, cô kéo vali muốn rời đi luôn.

“ Em yêu…”

Sở Tường Hùng sững lại vài giây, rồi vội vàng bước về phía trước ôm chặt lấy Lâm Phiên Phiên, giọng nói tràn đầy sự hoảng loạn không yên, “Em yêu em đừng đi mà, anh sai rồi, anh biết anh sai rồi có được không? Anh không nên chất vấn em như thế, anh không nên nghi ngờ em, đừng giận hờn anh nữa được không, chúng ta cùng nhau về nước, chúng ta cùng nhau về nhà….”

Lâm Phiên Phiên nhắm chặt mắt lại, hai hàng lệ lặng lẽ xảy ra.

Sở Tường Hùng, một người đàn ông ngạo mạn đến thế, vậy mà lúc này đây lại có thể hạ thấp giọng mà năn nỉ cô, tình yêu mà anh dành cho cô chắc hẳn phải sâu đậm đến nhường nào!

Nhưng tiếc là, tất cả đều không thể quay lại được nữa rồi.

Lâm Phiên Phiên cắn chặt môi, gỡ bàn tay mà Sở Tường Hùng đang ôm chặt mình ra, từng ngón từng ngón một, giọng lạnh lùng đáp: “Em không giận anh, em đang rất nghiêm túc, chúng ta đến với nhau trong vui vẻ thì cũng hãy để chia tay trong vui vẻ đi.”

Nói xong, không quay đầu lại nữa, Lâm Phiên Phiên thẳng người từng bước từng bước rời đi.

Phiên Nhàn lưỡng lự một hồi, đành thở nhẹ một tiếng rồi liền đuổi theo Lâm Phiên Phiên.

Để lại mình Sở Tường Hùng đứng ngẩn người ra ở chỗ cũ, và Hứa Thịnh, Mạc Tiên Lầu vẫn đang bị sốc chưa chấn tĩnh lại được.

“Lâm Phiên Phiên, em thực sự vô tình đến vậy sao?”

Đột nhiên, Sở Tường Hùng gào lên một cách đau khổ sau bóng lưng Lâm Phiên Phiên.

Lập tức thu hút ánh nhìn của hành khách ở sân bay, mọi cái mắt kì dị đều đổ dồn về phía anh và Lâm Phiên Phiên.

Lâm Phiên Phiên nghiêng người, tiếng hét của anh khiến trái tim cô muốn vỡ vụn ra, thế nhưng… cô không quay đầu được nữa rồi, cố nén chặt không để bản thân khóc ra thành tiếng, Lâm Phiên Phiên nhấc bước chân, điên cuồng chạy băng băng về phía trước.

Cô phải rời khỏi nơi này, cô sợ nếu chậm trễ thêm một giây nào nữa thôi cô sẽ không chịu nổi được nữa mà hoàn toàn sụp đổ.

“ Đừng đi mà…”

Sở Tường Hùng vừa nhìn thấy Lâm Phiên Phiên thật sự muốn bỏ anh mà đi, liền di chuyển định đuổi theo cô.

“Sở Tường Hùng, cậu đứng lại.”

Hứa Thịnh từ đằng sau kéo Sở Tường Hùng lại, mặt đanh lại nghiêm nghị nói: “Bám riết không buông là việc mà chỉ có phụ nữ mới làm, thân là đàn ông, điều cậu phải làm là cầm lên được thì cũng phải đặt xuống được, chỉ là một đứa con gái thôi mà, cậu đừng có để đến chút lòng tự trọng cuối cùng cũng không còn”

“Buông tôi ra.”

Sở Tường Hùng lúc này làm gì còn tâm trí để tâm đến lời nói của Hứa Thịnh, nhìn theo bóng lưng Lâm Phiên Phiên càng lúc càng xa dần, anh chỉ biết rằng, nếu không đuổi theo thì e rằng cả đời này anh sẽ mãi mãi mất đi người con gái mà anh yêu.

Thế nhưng Hứa Thịnh quyết không buông tay, giữ chặt lấy tay của Sở Tường Hùng càng lúc càng chặt hơn.

Mạc Tiên Lầu cuối cùng cũng không nổi, vội vàng nói với theo: “Hứa Thịnh, cậu để Tường Hùng đuổi theo đi!”, anh hiểu rất rõ tâm tư của Hứa Thịnh, thậm chí trong lòng anh cũng rất mong Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng có thể chia tay từ đây, thế nhưng… Anh không cương quyết bằng Hứa Thịnh, trong lòng anh, cuối cùng thì tình anh em vẫn là quan trọng nhất.

Hứa Thịnh lại không hề phản bác lại Mạc Tiên Lầu, chỉ xầm mặt lại đáp: “Tôi không cho phép đi là không được đi. Một con đàn bà thôi mà, mất rồi thì đi tìm người khác…. A…”

Thế nhưng anh vẫn chưa kịp nói hết câu, Sở Tường Hùng đã đấm cú đấm phải vào khuôn mặt anh tuấn của anh ta mà thét lên.

“Trên thế giới này không ai sánh bằng cô ấy!”

Đôi mắt Sở Tường Hùng đỏ ngàu, một cú đấm mạnh xô Hứa Thịnh ra sau, mặc kệ mọi ánh mắt kì dị của mọi người xung quanh, đuổi theo hướng Lâm Phiên Phiên.

Nhưng sân bay thực sự quá đông người, anh chỉ bị Hứa Thịnh làm lỡ chốc lát thôi, mà đã không thể tìm thấy bóng dáng Lâm Phiên Phiên và Phiên Nhàn trong biển người nữa rồi.

Sở Tường Hùng không chút do dự, ra sức chạy về phía lối thoát của sân bay, thế nhưng, bên ngoài sân bay, người qua người lại cũng đông không kém, cả núi người biển người, từng hàng taxi đỏ đỏ xanh xanh hàng nối hàng, nối nhau chi chít, cho dù chiếc xe mà Lâm Phiên Phiên ngồi lúc đó vẫn chưa chạy ngay, thì anh cũng không có cách nào để tìm ra được.

Lúc này, Lâm Phiên Phiên đúng là đang ngồi trên một trong số những chiếc taxi đó.

Từ vị trí của cô vừa hay có thể nhìn thấy rõ Sở Tường Hùng đang đuổi theo, khuôn mặt nôn nóng tìm bóng hình cô trong biển người.

“Tường Hùng… Em xin lỗi, xin lỗi anh. Thật sự xin lỗi anh…”

Lâm Phiên Phiên bịt miệng mình lại, cuối cùng cũng không khống chế được bản thân mà khóc ra thành tiếng.

Phiên Nhàn đang ngồi cạnh cô nhìn đôi tình nhân trước mắt mình, giày vò lẫn nhau, không ngăn được nói: “Đáng nhẽ cô nên nói hết chân tướng sự việc cho anh ta biết, tôi nhìn ra được rằng anh ta rất yêu cô, tôi nghĩ, anh ta có lẽ sẽ hiểu cho cô, hai người bọn cô vẫn có thể ở bên nhau.”
Bình Luận (0)
Comment