Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 173

Lúc này, Sở Tường Hùng cũng mua cháo dinh dưỡng về, thấy Lâm Phiên Phiên đang cầm điện thoại ngây người ra trên giường, liền dịu dàng nói: “Cục cưng, nghĩ gì thế hả?”

Lâm Phiên Phiên giật mình, vội tỉnh táo lại, lập tức thoải mái mỉm cười, nói: “Nghĩ anh đó!”

Dù chuyện của Hoắc Mạnh Lam chưa giải quyết, nhưng nếu Phiên Nhàn đã nói thế, anh sẽ giúp cô giải quyết, vậy thì nhất định có thể giải quyết, cô tin tưởng anh, chẳng có lí do gì mà không tin.

Thế nên, tâm tình bây giờ của Lâm Phiên Phiên vô cùng tốt, liền cùng Sở Tường Hùng đùa giỡn.

“Oa, chỉ mới không gặp một lát mà miệng đã như bôi mật thế này rồi.”

Sở Tường Hùng yêu chiều mà xoa cái mũi Lâm Phiên Phiên, rồi bày ra gần 10 hộp cháo dinh dưỡng khẩu vị khác nhau mà anh mua về ra trước mặt Lâm Phiên Phiên.

Tâm trạng thoải mái, khẩu vị cũng trở nên tốt hơn, Lâm Phiên Phiên cũng vui vẻ mà ăn cháo, cô thật sự cũng thấy đói rồi.

Thấy Lâm Phiên Phiên ăn ngon lành như thế, tâm trạng của Sở Tường Hùng cũng tốt lên, ngay sau đó, theo bản năng liền hỏi: “Bảo bối, vừa nãy em bảo có chuyện muốn nói với anh, là chuyện gì thế?”

Thái độ nghiêm túc và kiên quyết của Lâm Phiên Phiên lúc nói lời này khiến anh vô cùng chấn động, thế nên bây giờ anh mới không nhịn được mà muốn biết.

Tay Lâm Phiên Phiên bỗng chốc run lên, cô chậm rãi rũ xuống mi mắt.

Lúc ấy, cô quá tuyệt vọng mà muốn thẳng thắn chuyện của Hoắc Mạnh Lam và cô, nhưng bây giờ, Phiên Nhàn đã cho cô một tia hy vọng, cô nào còn dũng khí để nói ra.

Im lặng rất lâu, Lâm Phiên Phiên hơi chột dạ mà nói: “Là Phiên Nhàn, anh ấy nói muốn đến Trung Quốc, là bạn thì đến lúc đấy em chắn chắn sẽ đi gặp, Tường Hùng, anh có tức giận không?

“Việc này thôi sao?”

Sở Tường Hùng lắc đầu cười khẽ, nói: “Sao anh lại còn ghen tị cả với người chuyển giới chứ.”

Trong lời nói, không tránh được có vài phần ngạo mạn.

Lâm Phiên Phiên nghe vậy, liền nghiêm mặt, trách: “Tường Hùng, anh thế là kì thị người ta, chuyển giới thì làm sao, chuyển giới cũng là người, hơn nữa, Phiên Nhàn rất tốt.”

“Ài, anh không có ý đó.”

Sở Tường Hùng vội giơ tay đầu hàng, nói: “Đẻ thể hiện sự tôn trọng với anh ta, khi mà cả hai gặp mặt, anh sẽ ở bên trừng mắt với anh ta, khiến anh ta biết, anh vẫn xem anh ta là đàn ông, xem anh ta như tình địch mà phòng bị.”

“Tường Hùng!”

Lâm Phiên Phiên thiệt hết nói nổi, cầm gối trên giường liền đập vào khuôn mặt đang cười rạng rỡ của Sở Tường Hùng.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng bệnh vip khác.

Một người phụ nữ trung tuổi với vẻ ngoài xinh đẹp, hai mắt nhắm nghiền nằm yên trên giường bệnh trặng toát, ngũ quan của bà đạt đến tiêu chuẩn cao nhất của người đẹp, vô cùng xinh đẹp, nhưng năm tháng lại in dấu lên khuôn mặt bà từng vệt từng vệt nếp nhăn, làn da bà rất trắng, trắng đến chẳng có chút hồng hào, nếu lồng ngực bà không phập phồng theo từng hô hấp, mọi người có lẽ sẽ nghĩ bà là người chết!

Lúc này, Hứa Thịnh đang ngồi bên cạnh đầu giường của người phụ nữ, hắn vừa nhẹ nhàng xoa bóp tay bà vừa nói: “Mẹ, hôm nay cô ấy lại đến bệnh viện của con, làm sao bây giờ, càng gần gũi cô ấy, càng hiểu cô ấy nhiều hơn, con liền càng không thể khống chế bản thân, những ngày này, con luôn tự nhủ với mình, con không thể làm chuyện có lỗi với Sở Tường Hùng, dù sao những năm nay Sở Tường Hùng luôn xem con như anh em ruột thịt, thế nhưng…con đã càng ngày càng không thể kìm chế bản thân nữa rồi.”

Hứa Thịnh buông tay trái của người phụ nữ xuống, rồi lại cầm tay phải của bà, nhẹ nhàng xoa bóp, hơi dừng một chút, tiếp tục nói: “Hai người họ sẽ tổ chức lễ đính hôn vào cuối tháng này, mẹ, liệu con có nên ra tay không? Nếu bỏ qua, đời này con cũng sẽ chẳng còn cơ hội nào…”

Hứa Thịnh cứ như vậy lầm bầm lầu bầu, mấy năm nay những suy nghĩ trong lòng hắn đều sẽ nói cùng người phụ nữ luôn im lặng nằm trên giường này, cũng là người mẹ đang sống thực vật - Lan Sưu Sưu của hắn mà nói, lâu rồi, cũng trở thành thói quen.

“Mẹ, nếu mẹ tỉnh, mẹ sẽ dạy con làm như thế nào? Là buông tay hay là giành giật lấy?”

Hứa Thịnh sau khi xoa bóp toàn thân cho Lan Sưu Sưu xong, liền đi đến cạnh cửa sổ, hơi híp mắt, ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Thật lâu sau, Hứa Thịnh kéo tấm mành cửa sổ, rồi đi ra khỏi phòng bệnh, sau khi đóng cửa phòng, hắn liền rút điện thoại từ trong túi ra, sau đó gọi cho một số điện thoại đã lâu không liên lạc.

“Hi, lâu lắm không gọi rồi, sao đột nhiên gọi điện thoại cho tôi thế này?”

Điện thoại vừa gọi được, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nói dễ nghe quyến rũ của một người phụ nữ.

Khóe môi Hứa Thịnh cong lên một nụ cười quỷ dị, không chào hỏi gì mà nói thẳng: “Tiểu Vang, Sở Tường Hùng sắp đính hôn rồi.”

“…”

Đầu bên kia, đột nhiên im lặng, người phụ nữ dường như bị tin tức này khiến cho ngây ngẩn, rất lâu sau, mới run giọng hỏi: “Với ai?”
Bình Luận (0)
Comment