Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 187

Sở Lý đang tập trung Tiên Phong, không hề nghĩ đến đột nhiên sẽ có người xông vào đánh mình, nhất thời không đề phòng, bị một đấm mạnh đánh trúng, phải lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững, không bị ngã xuống nền nhà.

"Tường Hùng!"

Lâm Phiên Phiên ở phía sau chậu hoa kinh hãi gọi, vội vàng đi ra kéo lấy Sở Tường Hùng đang định tiếp tục đánh Sở Lý.

"Sở Tường Hùng, sao anh lại có thể đánh người như vậy!"

Sở Mộng vẻ mặt lo lắng chạy đến bên Sở Lý, ánh mắt trách cứ trừng Sở Tường Hùng.

Sở Tường Hùng nhẹ tay đẩy Lâm Phiên Phiên lùi về phía sau vài mét, sợ làm cô bị thương, sau đó nhìn Sở Mộng và Sở Lý với vẻ mặt đầy căm phẫn, tức giận nói, "Các người, hai đứa bị điên rồi sao? Sở Lý, Mộng Mộng con bé vẫn đang tuổi phản nghịch, nhưng mà cậu, cậu sao có thể làm loạn cùng nó? Chẳng lẽ cậu quên rồi sao, cậu từng hứa với tôi những gì?"

"Cái gì, hứa cái gì chứ?"

Sở Mộng nghe Sở Tường Hùng nói thì vội vàng hỏi.

Ánh mắt Sở Tường Hùng lạnh lùng nghiêm nghị nhìn qua, "Chuyện này em không cần quan tâm, cũng không cần phải biết."

Mấy năm nay, Sở Mộng luôn làm loạn bên ngoài anh đều bỏ qua, chỉ vì cô là em gái anh, nhưng chuyện hôm nay anh tuyệt đối không bỏ qua.

"Anh đừng nổi giận với em ấy, đều là lỗi của tôi."

Sở Lý đưa tay kéo Sở Mộng ra sau lưng, cú đánh của Sở Tường Hùng không hề nhẹ, má bên trái của anh vừa đỏ vừa sưng, đến mức sứt răng, khóe miệng còn đang chảy máu, "Chuyện tôi đồng ý với anh, tôi nhất định sẽ làm được, vừa rồi chỉ là... đùa giỡn thôi."

Nói xong quệt vết máu ở khóe miệng, định bỏ đi.

Sở Mộng kéo anh lại, ánh mắt đau lòng nhìn anh, hỏi: "Anh nói gì? Anh vừa nói, anh hôn tôi chỉ là... trò đùa sao?"

Sở Lý hít sâu một hơi, sau đó, cười lạnh lẽo, "Không thì sao, cô cho là gì chứ? Cô thích điên thì tôi chơi cùng cô."

Nói xong hất tay Sở Mộng ra, bước thẳng đến cầu thang, không quay đầu lại.

Sở Mộng ngơ ngẩn lùi ra phía sau, nhìn theo bóng lưng dứt khoát bước đi của Sở Lý, nước mắt không ngừng tuôn ra, đùa giỡn? Thế mà anh lại nói tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là đùa giỡn?

Không, cô rõ ràng cảm nhận được, cảm nhận được sự rung động và tình cảm từ trái tim anh, cô không tin đây chỉ là trò đùa.

"Sở Lý, anh nói rõ ràng cho tôi!"

Sở Mộng đau lòng hét, định cất bước đuổi theo Sở Lý.

"Sở Mộng, em quay lại cho anh."

Sở Tường Hùng kéo Sở Mộng lại, cô ra sức hất ra, Sở Mộng đi giày cao gót nhất thời đứng không vững, đau đớn kêu lên, ngã sấp xuống sàn.

"Á..."

Lâm Phiên Phiên vẫn run sợ đứng bên cạnh muốn tiến lên đỡ Sở Mộng.

"Không phải đỡ nó."

Nhưng Sở Tường Hùng lại giơ tay kéo Lâm Phiên Phiên lại, lạnh lùng nói với Sở Mộng: "Sở Mộng, rốt cuộc em có còn nhớ mình họ gì không? Sở Lý là ai, cậu ta là anh trai em, anh trai cùng cha khác mẹ của em, sao em có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy? Đừng ngốc nữa, em với cậu ta sẽ không bao giờ có kết quả."

Sở Mộng ngã xuống đất đang hồn bay phách lạc, cô ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt nhìn Sở Tường Hùng, đau khổ nói từng câu từng chữ: "Kết quả? Từ trước đến giờ em chưa bao giờ hi vọng sẽ có kết quả gì! Anh cả, cầu xin anh, đừng xen vào chuyện của em nữa, con đường em chọn để em tự đi, cho dù kết quả có thế nào đi nữa, em cũng không bao giờ hối hận!"

Nói xong, cô chậm rãi đứng dậy, thất thần rời đi.

Sở Tường Hùng nghe xong trong lòng càng tức giận, không đợi anh kéo Sở Mộng lại dạy dỗ lần nữa thì Lâm Phiên Phiên đã nhẹ nhàng giữ tay anh, dịu giọng nói: "Tường Hùng, lúc này dù anh có nói gì thì cô ấy cũng sẽ không nghe lọt đâu, để cả hai bên cùng bình tĩnh lại đã."

Sở Tường Hùng đành thôi, những điều nên nói anh đều nói rồi, nên làm cũng đã làm rồi, nếu xảy ra chuyện mà anh không thể kiểm soát thì anh cũng đành chịu!

Sở Mộng vừa đi, trên tầng thượng chỉ còn lại hai người Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng.

Hai người ngồi xuống ghế dài trên tầng thượng, mấy lần Sở Tường Hùng định nói nhưng lại không biết lên mở miệng như thế nào.

Lâm Phiên Phiên hiểu ý lên tiếng trước: "Tường Hùng, có phải anh muốn dặn em, chuyện tối nay không được phép nói ra ngoài đúng không?"

Sở Tường Hùng gật đầu, thở dài nặng nề, "Em yêu, em vẫn luôn thông minh như vậy, thông minh đến mức không gì giấu có thể được em."

"Nói vậy là anh đang khen em sao?"

Lâm Phiên Phiên trừng mắt, lập tức nghiêm túc nói: "Tường Hùng, anh yên tâm, chuyện tối hôm nay, em tuyệt đối không nhắc nửa chữ, ngay cả Sương Sương em cũng sẽ không nói."
Bình Luận (0)
Comment