Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 239

“Nhờ phúc của anh, bây giờ bệnh của tôi đã được chữa trị triệt để, đối với một số chuyện trước kia, tôi chỉ có càng nhớ càng rõ ràng, tuyệt đối không xuất hiện ảo giác, trắng đen lẫn lộn.”

Lâm Phiên Phiên nhẹ nhàng dựa về phía sau, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Sao vậy, viện trưởng Hứa quan tâm bệnh tình của tôi như vậy, có phải là lo tôi sẽ quên anh hay không, quên đi ngày đó Lâm Phiên Phiên tôi bị người của bệnh viện anh đẩy vào phòng phẫu thuật nằm trên chiếc giường phẫu thuật lạnh lẽo như thế nào, mà sau đó anh lại có thể nói với Sở Tường Hùng rằng đứa con của tôi là do tôi tâm tình bất ổn mà ngoài ý muốn mất đi, viện trưởng Hứa, thủ đoạn đổi trắng thay đen, phải trái lẫn lộn của anh quả thực không phải là cao minh bình thường, khiến Lâm Phiên Phiên tôi đến hôm nay vẫn khắc cốt ghi tâm, không dám quên!”

Ngày đó, cô vùng vẫy, cô khẩn cầu, cô kêu khóc, cô sợ hãi như vậy, bất lực như thế, hy vọng bọn họ có thể phát chút từ bi tha cho cô, nhưng không hề, tất cả mọi người ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn cô, bọn họ còn lạnh lùng hơn bất cứ dụng cụ nào trong phòng phẫu thuật, cô vĩnh viễn không quên được ngày đó.

Lời nói của Lâm Phiên Phiên, lập tức khiến sắc mặt của Hứa Thịnh tái xanh, mười ngón tay dưới ống tay áo nhéo chặt vào nhau, ngày đó Mạc Tiểu Vang đem kế hoạch hãm hại Lâm Phiên Phiên bàn bạc với hắn, hắn biết, mưu kế này người được lợi nhất chính là Mạc Tiểu Vang chứ không phải Hứa Thịnh hắn, thế nhưng hắn vẫn bị ma xui quỷ khiến mà tham gia vào đó.

Có lẽ trong tiềm thức của hắn, cùng với chuyện nhìn Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng trọn đời ngọt ngào hạnh phúc, hắn tình nguyện làm cô tổn thương, làm hại cô, bức ép cô đi, hắn không có được thì ai cũng đừng mơ có được.

Nhưng sau đó cuối cùng hắn cũng hối hận rồi.

Mấy năm nay, hắn như điên cuồng mà giúp Sở Tường Hùng tìm kiếm Lâm Phiên Phiên, có lẽ trong mắt người khác là vì anh em, nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết, kỳ thực hắn là vì chính mình.

Bởi vì, khi Lâm Phiên Phiên hoàn toàn biến mất hắn mới hiểu được, thì ra trước kia cho dù nhìn cô vui vẻ trong lòng người đàn ông khác, đó cũng là một loại hạnh phúc.

Bởi vì, không nhìn thấy, mới là sự giày vò đau đớn nhất.

Bốn năm này vì để bản thân mình sống tốt hơn, hắn đã qua lại với vô số phụ nữ, đương nhiên những người trong đó đa số là đã phát sinh quan hệ, những người phụ nữ đó không thể nói không trẻ đẹp, đáng tiếc lại không có ai có thể khiến hắn động tâm.

Trái tim của hắn, giống như đã rời đi theo Lâm Phiên Phiên, tĩnh mịch trở thành một đầm nước đọng, đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng không hề gợn sóng.

Mà giờ phút này, nhìn thấy Lâm Phiên Phiên sắc nhọn giống như một thanh bảo kiếm rút khỏi vỏ bọc, rốt cuộc Hứa Thịnh cũng đã hiểu, hôm nay hắn muốn có được phương pháp chữa trị trong tay Lâm Phiên Phiên, nếu như không trả giá là chuyện không có khả năng.

Hít sâu một hơi, Hứa Thịnh vô cùng nặng nề nói: “Lâm Phiên Phiên, anh biết trước kia mình đã làm rất nhiều chuyện sai trái, anh thừa nhận, anh có lỗi với em, em nói rõ đi, rốt cuộc lần này trở về em muốn gì? Chỉ cần em bằng lòng giao phương pháp chữa trị người thực vật cho anh, em muốn anh đến đồn công an tự thú, chỉ rõ một loạt âm mưu hãm hại em của Mạc Tiểu Vang năm đó, anh cũng nguyện ý.”

Theo Hứa Thịnh, lần này trở về người Lâm Phiên Phiên muốn trả thù nhất không ai khác chính là Mạc Tiểu Vang, cho nên, hắn quả quyết nói thẳng ra, cũng tránh bị Lâm Phiên Phiên lạnh lùng nhìn, nói không chừng một ngày nào đó bị đâm một nhát phía sau.

Đáng tiếc, hắn sai rồi, thứ Lâm Phiên Phiên muốn không chỉ một Mạc Tiểu Vang.

Cho nên, Lâm Phiên Phiên nở nụ cười, nụ cười rất đẹp, tiếng cười rất êm tai, nhưng lại khiến đáy lòng Hứa Thịnh sợ hãi.

Lâm Phiên Phiên nói: “Hứa Thịnh à Hứa Thịnh, xem ra anh vẫn chưa rõ tình hình, anh cho rằng tôi của hôm nay vẫn dễ lừa gạt vậy sao? Đồn công an? Tự thú? Nhân chứng chỉ điểm? Ha ha, lời anh nói nghe thật nực cười. Có ai không biết thành phố B này là thiên hạ của ba nhà Sở, Hứa, Mạc mấy người, đen cũng có thể bị các người nói thành trắng, chỉ sợ, hôm nay mấy người vào, hôm sau đã có thể được thả ra rồi, anh nghĩ Lâm Phiên Phiên tôi vẫn là cô gái tùy ý cho mấy người nắn bóp chà đạp sao? Nếu một chút thành ý anh cũng không có, tôi nghĩ trọng tâm hôm nay tôi đến cũng không cần tiếp tục nữa.”

Sắc mặt Hứa Thịnh lập tức càng thêm khó coi, đúng như Lâm Phiên Phiên nói chủ ý của hắn chính là như vậy, hiện tại hắn muốn ổn định Lâm Phiên Phiên, đợi phương pháp kia rơi vào tay rồi, hắn có thể giống như trước kia, muốn làm gì thì làm, đáng tiếc lại bị Lâm Phiên Phiên liếc mắt đã nhìn thấu.

“Quả nhiên lâu ngày không gặp người đã thay đổi, phải nhìn với cặp mắt khác xưa, bốn năm không gặp, em thực sự đã thay đổi rất nhiều, được thôi, em nói đi, rốt cuộc anh phải làm thế nào mới được xem như có thành ý?”

Hứa Thịnh mắt sáng như đuốc nhìn Lâm Phiên Phiên nói.

Nhìn Lâm Phiên Phiên thay đổi lớn như vậy, trong lòng hắn vẫn giống như bốn năm trước khi nhìn Lâm Phiên Phiên, lại bắt đầu sục sôi, còn cuộn trào mãnh liệt hơn cả khi đó.

Hắn không thể không thừa nhận, Lâm Phiên Phiên của hiện tại còn quyến rũ hơn cả trước kia, đáng chết, trái tim tĩnh mịch suốt bốn năm của hắn lại một lần nữa đập không ngừng, có chút mất khống chế.
Bình Luận (0)
Comment