Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 247

Đối với bà Lâm - Lý Mịch Hương, ở sâu thẳm trong lòng Lâm Phiên Phiên đã không coi bà ta là mẹ từ lâu rồi. Hôm đó, cái thai trong bụng cô bị hại phải sinh non, phải ở trong bệnh viện hơn hai mươi ngày, lúc điên lúc tỉnh, ông Lâm với Sở Tường Hùng ngày đêm túc trực bên giường bệnh của cô, nhưng còn bà Lâm lại không hề xuất hiện dù chỉ một lần.

Chẳng phải một sớm một chiều mà nên chuyện, từ đó trở đi, Lâm Phiên Phiên vốn đã bị đau thấu tâm can, cuối cùng lại không có cách nào để tha thứ cho bà Lâm được nữa, vì thế mà cô chỉ nhận ông Lâm - Lâm Thế Lương là cha của mình!

Thấy Lâm Tinh Tinh vẫn không định nói sự thật cho mình biết nên Lâm Phiên Phiên lại nói: “Cô không nói cũng được, tôi sẽ ra ngoài nói cho Giang Sa và Mạc Tiên Lầu biết sự tình. Một khi bị người nhà họ Mạc biết được cô dám giả mạo lừa bọn họ thì cô nên biết cái giá mà cô phải trả sẽ là như thế nào rồi đấy!”

“Đừng mà!”

Điều mà Lâm Tinh Tinh sợ nhất chính là những lời này của Lâm Phiên Phiên, vừa nghe bảo sẽ vạch trần gốc gác của cô thì nhất thời lo sợ liền giữ chặt Lâm Phiên Phiên lại, giọng như khẩn cầu: “Chị ơi, nể tình chúng ta là chị em đã hai mươi năm nay, xin chị đừng mà...”

“Xin cô đừng ở đây mà nhận bừa quan hệ, ai là chị của cô? Ai có tình chị em hai mươi năm với cô? Da mặt cô có thể đừng dày thêm nữa có được không?”

Lâm Phiên Phiên hất thẳng tay cô ta ra mà không hề thương tiếc, kiểu người gió chiều nào theo chiều nấy như Lâm Tinh Tinh thực sự khiến cô buồn nôn, lập tức lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, cô có nói hay không?”

“Tôi nói!”

Lâm Tinh Tinh thấy Lâm Phiên Phiên càng ngày càng trở nên lạnh nhạt như vậy, cuối cùng không thể không thỏa hiệp, cúi đầu xuống cắn răng nói nhỏ: “Trước khi Giang Sa gả vào nhà họ Mạc thì đã sinh ra một bé gái, từ nhỏ hình như đã gửi nuôi ở thôn chúng ta, lần đầu tôi gặp bà ấy là vào hôm cha bị thương nặng mãi không tỉnh đó, lúc đó tôi cảm thấy ánh mắt của bà ấy nhìn tôi có gì đó không đúng, tháng trước chồng bà ấy là Mạc Thiên Dương chết rồi, bà ấy liền quay lại tìm mẹ con tôi, nói là muốn nhận lại đứa con gái là tôi, đương nhiên tôi biết tôi là con ruột của mẹ tôi, nhưng mà mẹ nói, làm cô hai nhà họ Mạc chắc chắn sẽ có tương lai xán lạn nên bảo tôi giả mạo thay thế. Sự việc chính là như vậy, tôi chỉ muốn đến nhà họ Mạc sống vài ngày sung sướng mà thôi chứ tôi không có làm chuyện gì xấu xa cả!”

Lời giải thích của Lâm Tinh Tinh vừa có chút ngờ vực nhưng cũng lại có chút đáng tin, đúng thật là hôm đó quả thực Giang Sa muốn nhận lại cô, nhưng đó toàn bộ là bị bà Lâm - Lý Mịch Hương lừa gạt, nghĩ rằng Lâm Tinh Tinh chính là đứa con Niêu Niêu mà bà đã gửi nuôi ở dưới quê, tức Lâm Phiên Phiên.

Đương nhiên chuyện này đã bị Lâm Tinh Tinh che mắt rất tài tình.

Sâu thẳm trong lòng cô hiểu rõ chuyện này tuyệt đối không thể để cho Lâm Phiên Phiên biết được, nếu không thì cô chỉ có nước chết không có chỗ chôn mà thôi.

Lâm Phiên Phiên nghe xong cũng nửa tin nửa ngờ, vẫn cảm thấy Lâm Tinh Tinh không nói hết toàn bộ sự việc ra, ví dụ như, tại sao Giang Sa vừa nhìn đã cảm thấy Lâm Tinh Tinh chính là con gái của bà ấy? Chỉ có vấn đề này là rất đáng nghi ngờ.

Hơn nữa theo thời gian mà nói thì Giang Sa sinh con ra là trước khi được gả vào nhà họ Mạc, vậy thì, con gái của bà đương nhiên cũng sẽ nhiều tuổi hơn Mạc Tiên Lầu, nhưng mà, năm nay Mạc Tiên Lầu đã hai mươi tư tuổi còn Lâm Tinh Tinh mới chỉ có hai mươi ba tuổi mà thôi.

Rõ ràng tuổi tác thể hiện rõ ràng như vậy, vậy tại sao Giang Sa lại phạm phải lỗi nhỏ nhặt như vậy chứ?

Lâm Phiên Phiên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng chút nào.

Lâm Tinh Tinh nhìn vẻ mặt đang suy nghĩ gì đó của Lâm Phiên Phiên thì lại sợ Lâm Phiên Phiên sẽ nghĩ đến điểm mấu chốt quan trọng nào đó nên lại vội vàng cầu xin nói: “Chị à, trước đây là do em không đúng, em không nên cái gì cũng tranh giành với chị, em sai rồi, bây giờ em sẽ nhận sai với chị, có được không, xin chị đấy, tốt nhất đừng vạch trần chuyện này ra, nếu không gặp phiền phức không phải chỉ có một mình em đâu, mẹ sẽ là người bị liên lụy đầu tiên, còn cha chỉ sợ là cũng sẽ bị cả nhà họ Mạc hận đến chết, đến lúc đó cả nhà chúng ta cũng đừng nghĩ đến những tháng ngày tươi đẹp nữa, cho nên cứ coi như là vì cha mẹ chúng ta, chị đừng vạch trần chuyện này ra có được không?”

Nhưng dù cô có nói thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ trong đầu của Lâm Phiên Phiên, bỗng nhiên trong đầu Lâm Phiên Phiên bỗng lóe lên một suy nghĩ táo bạo mà còn điên cuồng, suy nghĩ này khiến tim cô đập như điên trong chớp mắt, không sao kìm chế được, Lâm Tinh Tinh bị hất tay ra vẫn không ngừng lảm nhảm, Lâm Phiên Phiên bước dài một bước ra rồi tiện thể mở toang cánh cửa phòng vệ sinh ra, sau đó lao thẳng về phía Giang Sa và Mạc Tiên Lầu đang đứng ở bên ngoài.

“Lâm Phiên Phiên...”

Lâm Tinh Tinh hét lên một tiếng chói tai ở phía sau, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy rồi vội vàng chạy đuổi theo.

Bỗng nhiên cô cảm thấy có dự cảm chẳng lành, cô vừa mới có được mọi thứ trong tay, chỉ sợ rằng hôm nay sẽ mất đi tất cả.

Ở bàn ăn, Giang Sa với Mạc Tiên Lầu đang xem thực đơn để gọi đồ ăn, nhìn thấy Lâm Phiên Phiên bỗng nhiên hùng hùng hổ hổ xông vào, sau đó nhìn chằm chằm vào bọn họ, hai bên cứ cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, sau đó ánh mắt nhìn thẳng lên người Lâm Phiên Phiên.

“Có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Phiên Phiên khiến cho Giang Sa tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì nên lo lắng hỏi.
Bình Luận (0)
Comment