Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 266

Đương nhiên điều này Lâm Phiên Phiên đã sớm đoán ra, không thì sẽ không cố ý nói như vậy.

Thu Thùy Mỹ bị chọc tức, đôi tay hoa lan mềm mại nâng lên, lúc thì chỉ về phía những người tài xế cùng phe với Lâm Phiên Phiên, lúc thì lại chỉ về phía Lâm Phiên Phiên với vẻ mặt như muốn ăn tươi cô, cuối cùng quả thật tức đến nỗi một câu cũng không nói lên lời.

Cô ta tức giận giậm chân, quay đầu, chu mỏ làm nũng nói với Hoắc Mạnh Lam trong xe: “Tổng giám đốc, anh xem kìa, bọn họ ức hiếp em, anh mau nói vài câu đi, em sắp bị bọn họ ức hiếp chết mất.”

Nhưng ánh mắt của Hoắc Mạnh Lam, từ khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, anh ta cứ nhìn chằm chằm không rời.

Nhìn thấy bộ dạng ung dung và tự tin của Lâm Phiên Phiên, vài ba câu đã làm đứng hình Thu Thùy Mỹ, một cô gái lợi hại không có đối thủ, thường ngày hay bắt nạt các nữ nhân viên trong công ty. Hoắc Mạnh Lam đột nhiên cảm thấy Lâm Phiên Phiên của hiện tại so với trước kia càng đầy quyến rũ!

Lúc này, Hoắc Mạnh Lam làm gì còn có tâm trạng quan tâm Thu Thùy Mỹ gì gì kia, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Phiên Phiên không rời mắt, hé môi cười thích thú, nói: “Đã bốn năm không gặp, vừa mới gặp đã đập xe của anh, với phong cách của em, đây không phải là việc mà em có thể làm trước kia, xem ra, em thật sự thay đổi nhiều rồi.”

Lâm Phiên Phiên không nhường chút nào nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, khẽ cười: “Tổng giám đốc Diệp muốn ôn chuyện cũ sẽ có thời gian để ôn, bây giờ, phiền anh lái xe sang một bên cho những người phía sau đi trước đã.”

Ma xui quỷ khiến, Hoắc Mạnh Lam không chút suy nghĩ liền đồng ý, có thể lần này Lâm Phiên Phiên khiến hắn quá kinh ngạc, nhất thời hắn quên mất việc truy cứu Lâm Phiên Phiên đập xe hắn.

Chỉ là khi hắn đang dời xe qua một bên để nhường đường, sau đó hắn xuống xe muốn cùng Lâm Phiên Phiên ôn chuyện cũ thì Lâm Phiên Phiên đã lên xe của mình, lúc hắn đang nhường đường, có một người bên cạnh hắn hét lên giục đi, Lâm Phiên Phiên cũng không thèm liếc hắn một cái.

Những chiếc xe đằng sau lập tức bấm còi inh ỏi, có người tức giận còn thò hẳn đầu ra khỏi xe chửi bới, chỉ trỏ về phía Hoắc Mạnh Lam.

Liên tiếp ăn vài hớp bụi bặm, Hoắc Mạnh Lam nhìn Lâm Phiên Phiên lên xe nghênh ngang bỏ đi, hắn tức tối nhổ nước bọt xuống mặt đất, cuối cùng, hắn lập tức lên xe của mình, đạp ga đuổi theo.

Thu Thùy Mỹ vẫn chưa kịp lên xe thì Hoắc Mạnh Lam đã đóng chặt cửa, cô ta vội vã sốt sắng đập cửa xe: “Tổng giám đốc, người ta còn chưa lên xe mà, anh mở cửa ra đi!”

“Em tự bắt xe ra công ty, anh có việc, anh đi trước đây.”

Hoắc Mạnh Lam không thèm để ý, đạp cần ga, xe liền kêu bíp một tiếng rồi đi.

“Này…”

Thu Thùy Mỹ bị quăng ở giữa đường tức giận gào thét, nước mắt chảy ròng ròng không biết phải làm sao.

Ai kêu cô ta làm tình nhân làm gì cơ chứ!

Tình nhân là gì, tình nhân chỉ giống như thú cưng, nếu người ta cưng bạn thì là bạn chính là đồ vật, còn ngược lại người ta không cưng bạn thì đến cả đồ vật bạn cũng không bằng.

Có điều, cho dù Hoắc Mạnh Lam bỏ rơi Thu Thùy Mỹ để lập tức đuổi theo Lâm Phiên Phiên nhưng vẫn bị mất dấu vết của cô ở ngã tư đường.

Nhớ ra đến lúc mình có cuộc hẹn với các cổ đông khác, Hoắc Mạnh Lam đành phải tạm thời bỏ cuộc, trở về công ty.

Hôm nay là ngày tròn bốn năm thành lập công ty Phàm Thanh, Hoắc Mạnh Lam cố ý chọn ngày này tổ chức đại hội cổ đông, bởi vì hắn dự định mở một dự án lớn trước đây chưa từng, đó chính là thành lập một trung tâm thương mại lớn nhất ở thành phố B.

Mà dự án này muốn sử dụng vốn tuyệt đối không phải một mình hắn sở có thể quyết định, Tinh Tinh triệu tập tất cả cổ đông, trong đại hội phải được sự đồng ý và chấp thuận của bọn họ thì mới thực hiện được, nếu không tất cả sẽ không thể thành hiện thực được.

Khi Hoắc Mạnh Lam tới công ty, nhân viên công ty đều ngồi nghiêm chỉnh chờ hắn đến, thế nhưng, từ cổ đông nhỏ đến cổ đông lớn đều không có một ai.

Ngay cả Hứa Thịnh, Lâm Tinh Tinh cũng không thấy hình bóng đâu cả.

Trong khoảnh khắc này, trong lòng Hoắc Mạnh Lam đột nhiên có chút rụt rè, việc ngày hôm nay quá bất thường, quả thật rất kì lạ.

Trước kia, một khi hắn triệu tập mở đại hội cổ đông, cổ đông lớn nhỏ đều đến đúng giờ, ngoại trừ Hứa Thịnh bận chuyện bệnh viện mà thỉnh thoảng vắng mặt, ngay cả Lâm Tinh Tinh, ngày nào cũng phải đến, vả lại mỗi lần đến văn phòng của Hoắc Mạnh Lam ân ái cùng hắn.

Nhưng lần này... Hoắc Mạnh Lam bỗng nhiên có dự cảm không lành, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không đúng nhỉ, hắn nhất thời không nghĩ ra.

“Nhanh cho tôi xem thị trường chứng khoán hôm nay!”

Hoắc Mạnh Lam dù sao cũng là chân tài thực học, trầm ngâm một hồi, hắn dường như chạm đến nguyên do. Dựa lưng vào ghế dựa, vẻ mặt hắn căng thẳng đối với những lời nói của giám đốc phụ trách phân tích khối thị trường chứng khoán.

Nhưng, không đợi giám đốc kia dâng máy vi tính đến trước mặt Hoắc Mạnh Lam thì một âm thanh lạnh lùng từ bên ngoài văn phòng vọng vào: “Không phải xem nữa, cổ đông mà anh đợi đã đến rồi.”
Bình Luận (0)
Comment