Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 274

Lâm Phiên Phiên chỉ cười mà không nói gì, không hề vạch trần Hoắc Mạnh Lam, cũng không muốn tiết mục chó tranh mồi diễn ra nhanh như vậy. Đương nhiên cô phải làm cho thật tốt vai trò người xem kịch hay, chỉ cần lẳng lặng thưởng thức là được rồi.

Không nghĩ tới, Giang Sa lại chỉ lạnh nhạt ngước mắt liếc nhìn hắn ta, dùng giọng điệu không nóng không lạnh đúng như dự đoán của Lâm Phiên Phiên mà nói với hắn: “Nếu Mận Mận đang giận dỗi, vậy thì ngày khác cậu hãy quay lại đây.”

“Dì…”

Hoắc Mạnh Lam thấy Giang Sa cũng không muốn cho hắn vào nhà, nhất thời sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Chẳng qua là không đợi hắn kịp nói gì, bà ta đã nhăn chặt chân mày, không kiên nhẫn nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, cậu mau trở về đi thôi.”

Thấy Giang Sa không vui, Hoắc Mạnh Lam cũng không dám nói thêm gì nữa. Tuy hắn đã có một công ty lớn trên thị trường của riêng mình, nhưng cho tới bây giờ vẫn không dám càn giỡ trước mặt Giang Sa. Mặc dù Mạc Thiên Dương Đã chết, nhưng Mạc gia có thể trở thành gia tộc quân đội giàu sang, có quyền, có thế như bây giờ đều nhờ vào các thế hệ trước tích góp từng chút một. Huống chi Mạc gia ngày nay còn có Mạc Tiên Lầu gánh vác, cũng không phải là một người mới bùng lên như hắn có thể sánh bằng.

Chính vì vậy, ở trước mặt Giang Sa, hắn vẫn luôn dè dặt, dồn hết tâm trí để lấy lòng. Huống chi ngay sáng hôm nay, hắn đã mất đi công ty của mình, cho nên hắn lại càng thêm ra sức nịnh bợ.

Nghĩ lại tất cả mọi chuyện phát sinh sáng nay, Hoắc Mạnh Lam không nhịn được mà hung hăng trừng mắt liếc nhìn về phía Lâm Phiên Phiên đang đứng bên cạnh Giang Sa. Sau đó mới không cam lòng, cắn rắng rời đi.

Lâm Phiên Phiên khẽ nhíu mày, một vở kịch tốt biết bao vẫn chưa kịp diễn lại đã hạ màn. Phải biết rằng cô đồng ý xuống xe chính là vì muốn được xem kịch vui. Bây giờ kịch hay không có, cô cũng không cần thiết phải tiếp tục ngây ngô nữa.

Chẳng qua là lúc cô vừa muốn mượn cớ để rời đi, Giang Sa bỗng nhiên lại thay đổi thái độ lạnh lùng với Hoắc Mạnh Lam khi nãy, tươi cười vừa kéo Lâm Phiên Phiên cùng đi vào nhà, vừa nhiệt tình nói: “Tối nay ta sẽ tự mình xuống bếp, nói cho dì biết con thích ăn món gì, ta lập tức kêu người giúp việc đi mua.”

Đối mặt với sự nhiệt tình của bà, trong lúc nhất thời Lâm Phiên Phiên cũng không tiện mở miệng nói tạm biệt. Nghĩ kỹ thì mình cũng không có chuyện gấp gì cần phải làm, ở lại đây cũng không có vấn đề gì, vì vậy cô khẽ mỉm cười trả lời: “Con không kén ăn, dì nấu món nào cũng đều được.”

Giang Sa nghe vậy, không nhịn được khen ngợi một câu: “Không kén ăn rất tốt, như vậy cho dù có đến bất kỳ chỗ nào cũng đều có thể được ăn no. Niêu Niêu của ta ấy à, chính là vô cùng kén ăn. Cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, thật quá nhõng nhẽo. Chỉ trách ta từ nhỏ đã không ở bên cạnh, không dạy bảo nó thật tốt, là ta có lỗi với nó.”

Vừa nói, sắc mặt Giang Sa bỗng trở nên u ám.

Mà Niêu Niêu trong lời bà không ai khác chính là Lâm Tinh Tinh.

Lâm Phiên Phiên thấy bà vì đứa con gái không phải là ruột thịt của mình mà lo lắng như vậy, không thể nói rõ cảm giác trong lòng. Cô dừng một chút, cố làm ra vẻ như không biết mà hỏi: “Người đàn ông vừa rồi là bạn trai của con gái dì sao?”

Vừa nghe nhắc đến Hoắc Mạnh Lam, sắc mặt Giang Sa liền lập tức trầm xuống, “Không, cậu ta không phải, ta tuyệt đối không đồng ý cho Niêu Niêu qua lại với cậu ta.”

Lâm Phiên Phiên nhẹ a một tiếng, từ thái độ vừa rồi của Giang Sa đối với Hoắc Mạnh Lam cô cũng đã đoán ra được bà không thích hắn ta, nhưng vẫn tò mò tiếp tục hỏi: “Tại sao?”

Giang Sa nói: “Tuy bề ngoài của cậu ta không tệ, sự nghiệp cũng thành công, nhưng cử chỉ lời nói của cậu ta lại quá mức tùy tiện, phong lưu thành tính, bên cạnh có không biết bao nhiêu cô gái trẻ đẹp vây quanh. Niêu Niêu còn trẻ người non dạ, mới có thể bị cậu ta dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nói gì nghe nấy, nhưng mắt nhìn người của ta rất sáng. Chờ lát nữa vào nhà, con hãy giúp ta khuyên nhủ Niêu Niêu, kêu nó sau này bớt qua lại với hạng người như Hoắc Mạnh Lam.”

Vốn dĩ Giang Sa không hề hay biết về mối quan hệ tế nhị giữa Lâm Phiên Phiên và Lâm Tinh Tinh. Theo như bà thấy, từ sau bữa cơm lần trước, hai người cũng coi như đã trở thành bạn bè, hẳn sẽ có tiếng nói chung.

Lâm Phiên Phiên bình tĩnh mỉm cười gật đầu, “Được, con sẽ khuyên cô ấy.”

Cô có khuyên mới là chuyện lạ.

Hai người cùng nhau trò chuyện một lát đã đi vào biệt thự.

Lâm Tinh Tinh mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng đang làm ổ trên ghế sa lon trong phòng khách xem tivi. Vừa nghe thấy giọng nói của Giang Sa, cô ta bỗng vui mừng bật dậy chạy về phía ngoài cửa, “Mẹ, mẹ đã về…”

Lời còn chưa nói xong, khi nhìn đến Lâm Phiên Phiên đang đứng bên cạnh Giang Sa, tất cả đều nghẹn cứng ở trong cổ họng.

Cô ta trừng lớn hai mắt nhìn cô, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.

Trông thấy biểu tình của cô ta, Lâm Phiên Phiên lập tức đáp lại bằng một nụ cười xinh đẹp đến lóa mắt. Cô biết rõ ràng sự xuất hiện của mình sẽ khiến cho cô ta cảm thấy bất an, vậy thì cô càng lại càng muốn xuất hiện nhiều hơn. Cô đã từng nói qua, đối với Lâm Tinh Tinh, cô phải từ từ mà lăng trì cô ta.

Vừa vào phòng khách, Giang Sa liền vội vàng phân phó người giúp việc bưng trái cây, thức ăn nhẹ cùng nước hoa quả tươi mát cho Lâm Phiên Phiên, còn chính mình lại đi vào phòng bếp để chuẩn bị bữa tối.

Giang Sa vừa đi, Lâm Tinh Tinh lập tức chỉnh âm thanh tivi đến mức cao nhất. Sau đó, nắm chặt cánh tay Lâm Phiên Phiên, hung tợn nói: “Cô tới đây làm gì? Cô đã nói chỉ cần tôi nhường cho cô năm phần trăm cổ phần của công ty kia, cô sẽ không đến can thiệp cuộc sống hiện tại của tôi. Nhưng rốt cuộc bây giờ cô có tính toán gì?”
Bình Luận (0)
Comment