Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 395

Cho dù ai nghe thấy sự khẩn cầu của Sở Kiên Đoàn đều dao động, tất cả mọi người trong phòng khách bỗng nhiên đều đưa ánh mắt nhìn Sở Quy Thôn, bao gồm cả Hứa Bành, bởi vì năm ấy Sở Quy Thôn đã ôm hai đứa trẻ đi đâu ngay cả bà ta cũng không biết.

Đối mặt với những ánh mắt đầy chất vấn của mọi người, Sở Quy Thôn thảm hại đến nỗi không có đất dung thân, bị con của mình nhìn như vậy ông ta cũng đã bắt đầu chột dạ, ông ta biết rõ lúc này trong lòng của những đứa con này địa vị của ông ta đã bị báo động, muốn cứu vãn lại thì chỉ có thể nói ra sự thật.

Trầm ngâm một hồi lâu, Sở Quy Thôn cuối cùng cũng lên tiếng: “Năm ấy bởi vì thanh danh của nhà họ Sở, con chỉ có thể cứng lòng mà đưa hai đứa bé đó đi, hai năm qua con chưa bao giờ ngược đãi chúng, mỗi tháng đều đưa tiền và quần áo cho chúng, nếu có thời gian cũng sẽ đích thân đến thăm chúng...”

“Vậy hai đứa nó rốt cuộc đang ở đâu?”

Hạ Danh Đoan nãy giờ không nói lời nào nhưng không thể kiên trì nghe hết những lời nói cứu lại tội lỗi của mình, lúc này cô ta chỉ muốn lập tức nhìn thấy hai đứa con gái của mình.

Trong lòng Sở Quy Thôn vốn dĩ luôn bị một ngọn lửa đè nén, Hạ Danh Đoan vừa lên tiếng đã đạp trúng ngọn lửa đó, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng Hạ Danh Đoan, Sở Quy Thôn lạnh lùng nói ra bốn chữ: “Chúng đã chết rồi!”

“Cái gì, ông... ông vừa nói chưa từng ngược đãi chúng, ông...”

Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh đầy âm mưu của Hạ Danh Đoan bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch như giấy, không dám tin, chỉ vào Sở Quy Thôn, không nói lên lời.

Sở Kiên Đoàn cũng kinh ngạc mở to mắt, không nói lên lời, Sở Quy Thôn lập tức nói: “Hôm đó con đã ôm hai đứa trẻ đi, lập tức đưa đến trại trẻ mồ côi ở thành phố T, viện trưởng ở đó có quan hệ tốt với con, hơn nữa mỗi tháng con đều gửi tiền và đồ vào đó, vì vậy hai năm qua cuộc sống của hai đứa trẻ thật sự rất tốt, tuyệt đối không kém hơn ở nhà họ Sở, nhưng... năm tháng trước thành phố T xảy ra động đất lớn, chuyện này chắc mọi người đều đã xem ti vi và biết rõ rồi, hàng chục nghìn người đã chết và mất tích ở thành phố T, hai đứa trẻ đó cũng mất tích từ đó, chỉ sợ đã bị chôn vùi trong lòng đất...”

Nghe xong, cả phòng khách yên lặng ngay không một âm thanh, tất cả mọi người đều kinh ngạc và trầm lắng.

Lâm Phiên Phiên không thể dùng được ngôn ngữ nào có thể hình dung được tâm trạng khi nghe sự thật này của cô, khó trách cô vẫn luôn không tìm thấy tung tích của hai đứa trẻ đó, hóa ra hai đứa trẻ đã không còn trên thế gian này nữa, nhìn vào khuôn mặt xám sầm lại của Hạ Danh Đoan, Lâm Phiên Phiên chỉ có thể thở dài, người tính không thể bằng trời tính!

Sự việc cuối cùng cũng được phơi bày, tất cả mọi việc mất mặt hay không mất mặt đều đã được nói rõ, còn kết quả--Hạ Danh Đoan gào khóc quậy phá rồi ngất lịm đi; ông cụ Sở Kiên Đoàn từ sau khi biết rõ sự thật cũng không nói thêm lời nào, cuối cùng một dòng máu đỏ phụt ra, nhưng không ngất đi hay trúng gió, chỉ là toàn thân bỗng nhiên giống như đã già đi chục tuổi; Sở Mộng và Sở Lý không nói lời nào, sau khi nghe xong, cùng nhau rời khỏi ngôi nhà làm người ta nghẹt thở này; Sở Quy Thôn vẫn như không có gì mà đi làm việc như thường, Hứa Bành tức giận nhưng bất lực liền về phòng nghỉ ngơi; chỉ có Sở Tường Hùng ngơ người ngồi trên sô pha, một hồi lâu, không nói lời nào, Lâm Phiên Phiên cũng ở bên cạnh anh, ngoại trừ ôm chặt lấy anh, cô cũng không nói lên nổi lời an ủi nào.

Kết quả như vậy là một kết quả không có kết quả, sự thật đã được phơi bày, nhưng ai cũng không có năng lực để trừng trị Sở Quy Thôn, Hạ Danh Đoan cũng có năng lực như Sở Quy Thôn nhưng cũng không thể ra tay, hoặc là... Sở Tường Hùng.

Còn về chuyện đưa ông cụ đến thành phố S để chữa trị, cứ như thế mà bị trì hoãn lại, ai cũng không nhắc lại nữa, nhưng việc làm cho tất cả mọi người phải kinh ngạc đó là--- ba hôm sau Hạ Danh Đoan đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở.

Người đã đuổi Hạ Danh Đoan đi, không ai khác, chính là ông cụ Sở Kiên Đoàn.

Vì vậy, Sở Quy Thôn và Hứa Bành vui mừng không ngớt, còn cái đinh trong mắt họ Hạ Danh Đoan cũng không thể bỏ qua cho bà ta, chỉ là sự việc vừa được phơi bày không tiện ra tay, lúc này ông cụ đã giúp họ một chuyện lớn, sau đó, đúng lúc họ bày tính sẽ nhanh chóng giết người đã mất đi sự che chở của ông cụ Sở Kiên Đoàn- Hạ Danh Đoan, trong nhà họ Sở đã xảy ra một chuyện lớn--- sáng sớm hôm sau, sau hôm Hạ Danh Đoan rời đi, người làm đã phát hiện ông cụ Sở Kiên Đoàn đã chết ở trên giường, chiếc thảm ở cạnh đầu giường rơi đầy thuốc an thần màu trắng.

Cả nhà họ Sở đều lo sợ!

Đặc biệt là Sở Quy Thôn, bịch một tiếng quỳ trước giường của ông cụ, miệng run rẩy, mặt xám sầm lại, không khóc thành tiếng.

Bất kỳ ai cũng đều nhận thấy, ông cụ đã tự sát, còn nguyên nhân tự sát...

Trong lòng người nhà họ Sở ai cũng đều đã rõ, nhưng người biết rõ nhất chính là Lâm Phiên Phiên.

Bởi vì sau khi ông cụ đuổi Hạ Danh Đoan đi, liền gọi Lâm Phiên Phiên đến phòng của ông, nói chuyện với Lâm Phiên Phiên một lúc lâu, nội dung của cuộc nói chuyện này đương nhiên không lộ ra việc ông muốn tự sát, nếu không Lâm Phiên Phiên đã ngăn cản lại, điều làm cho Lâm Phiên Phiên hiểu được sự thật đằng sau sự thật đó chính là ông cụ đã đưa cho cô một bức thư, ông cụ muốn cô ngày mai đi tìm Hạ Danh Đoan, sau đó đưa cho Hạ Danh Đoan, trước lúc đó không được xé ra xem.

Lâm Phiên Phiên trước giờ là người không thích xen vào chuyện riêng tư của người khác, vì vậy, ông cụ nói cô không được xem, cô đương nhiên sẽ không xem, đến nay ông cụ bỗng nhiên chết, Lâm Phiên Phiên lập tức nhận ra bức thư đó không bình thường, có lẽ không có bất kỳ do dự nào, Lâm Phiên Phiên liền mở ra xem, nhưng không nghĩ rằng, bức thư này lại là di chúc của ông cụ, bên trong viết rất rõ ràng những lời cuối cùng ông cụ muốn nói.
Bình Luận (0)
Comment