Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 427

Nghe vậy, ông Lâm vẻ mặt lo lắng, cúi đầu. Không nói gì thêm nữa nhưng lại không kìm được nghi ngờ mà dè chừng liếc nhìn Mạc Tiểu Vang.

Sinh ra và lớn lên ở nông thôn, Lâm Thiên Khiết không biết quy củ phép tắc, cũng không được học hành cẩn thận gì hết nhưng điều này không có nghĩa là ông ta ngu xuẩn. Tiếp xúc với Mạc Tiểu Vang ba ngày nay, ông ta luôn cảm giác Mạc Tiểu Vang không hề tốt đẹp như bề ngoài của cô ta. Thế nhưng một ông lão nhà quê nghèo nàn nhưng ông Lâm thì đâu có đáng để cô gái trước mặt hết lòng tận tâm như vậy, điều duy nhất có thể lý giải đó là có chuyện liên quan đến con gái ông- Lâm Phiên Phiên.

Thế nhưng đối phương là bạn hay địch thì ông Lâm lại nhất thời không thể phân biệt được, chỉ có thể đợi xem xét tình hình, dù sao chỉ cần là việc gây nguy hiểm cho Lâm Phiên Phiên thì ông ta nhất định sẽ không làm.

Với khả năng quan sát nét mặt chuẩn như Mạc Tiểu Vang thì vừa nhìn thấy biểu cảm của ông Lâm là cô ta đã biết ông Lâm đã bắt đầu không tin tưởng cô ta rồi, thế là cô ta lại nói tiếp: “Tôi biết trong lòng bác còn lo ngại, cũng chính vì từ trước tới giờ bác luôn ở quê nên hoàn toàn không biết gì về những chuyện bên ngoài xã hội của hai cô con gái mình, để tôi kể tỉ mỉ cho bác...”

Mạc Tiểu Vang bắt đầu tỉ mỉ kể ra là vì sao hồi đó Lâm Phiên Phiên lại ra nước ngoài, vì sao bốn năm sau cô ta lại về nước và sau khi về nước đã làm những gì và cả trong mấy năm khi Lâm Phiên Phiên ra nước ngoài và sau khi về nước Lâm Tinh Tinh đã làm những gì. Cô ta kể tỉ mỉ từng việc từng việc một, dĩ nhiên tất cả những chuyện tự cô ta gây nên ở đây lại đều bị cô ta tự động lờ đi.

Máy quay được bật lên, cùng lúc đó lễ thành hôn trong đại sảnh cũng được bắt đầu. Lâm Tinh Tinh khoác tay Hoa Hữu Hà, hai người họ từ đầu thảm đỏ bên kia dần dần bước tới, những cánh hoa hồng đỏ tươi tung bay trong không trung rồi xoay tròn theo đường cong duyên dáng. Hoa Hữu Hà cười thẹn thùng, Lâm Tinh Tinh nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ, chú rể thì anh tuấn, cô dâu thì xinh đẹp trông giống như một cặp trời sinh!

Người chủ trì bắt đầu chủ trì hôn lễ theo trình tự, trang nghiêm hỏi hai người họ có đồng ý lấy nhau hay không, bất kể bệnh tật hay giàu sang, sau khi Hoa Hữu Hà và Lâm Tinh Tinh trả lời xong thì hai người trao nhẫn cưới cho nhau, rồi người chủ trì hôn lễ hướng mặt về phía hàng trăm khách mời đông nghịt trong sảnh trưng cầu ý kiến: “Mọi người có mặt ở đây, có ai phản đối cuộc hôn nhân này không?” Câu trả lời nhận được đương nhiên là mọi người đồng thanh chúc phúc: “Chúng tôi đều đồng ý, cô dâu chú rể hôn nhau đi, hôn đi, hôn đi!” Lâm Phiên Phiên im lặng không khỏi cười khẩy trong lòng. Hôn lễ đã đến nước này thì làm gì còn có ai còn đứng lên nói không đồng ý cơ chứ, người dám đắc tội với nhà họ Hoa trong thành phố B chỉ đếm trên đầu ngón tay, mọi người đều đến tham dự hôn lễ này đã chứng tỏ thái độ ủng hộ nhà họ Hoa rồi, câu trưng cầu ý kiến này quả thực là thừa thãi nhưng đây lại là thủ tục bắt buộc phải làm trong lễ thành hôn chính thức, không thể xem nhẹ được.

Nhưng chính trong lúc mọi người cùng hô “Hôn đi!” thì Hoa Hữu Hà và Lâm Tinh Tinh cũng đang định trao nhau một nụ hôn ngọt ngào theo như ý của mọi người thì giọng của một người đàn ông già nua đầy tức giận xé toạc không khí truyền đến: “Tôi phản đối!” Câu nói như sét đánh ngang tai, trong nháy mắt cả lễ đường trở nên ồn ào, mọi người nhao nhao quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh thì trông thấy ông Lâm đang mặc đồng phục của nhân viên dọn vệ sinh từ tầng hai đi xuống với vẻ mặt đầy tức giận, ông ta đi đến đâu thì mọi người lập tức nhường đường cho ông ta đến đó.

Người chủ trì đó đã từng làm chủ trì cho không biết bao nhiêu lễ thành hôn, lễ thành hôn nào cũng bắt buộc phải làm qua trình tự này nhưng trước giờ lại chưa từng gặp phải tình huống có người trong lễ đường dám nói phản đối hôn lễ cả. Nhất thời không khỏi lúng túng nên cũng ngơ ngác nhìn ông Lâm đang tràn đầy khí thế bước lại giống như tất cả mọi người vậy.

“B...ố...”

Chợt thấy ông Lâm xuất hiện ở đây, người kinh ngạc nhất là Lâm Tinh Tinhvà Lâm Phiên Phiên, dường như không hẹn mà cùng, theo bản năng hai người trầm giọng thốt ra. Thế nhưng Lâm Tinh Tinh lại chột dạ, hoảng loạn còn Lâm Phiên Phiên lại thấy ngạc nhiên và xúc động.

“Bố!” Lâm Phiên Phiên không nhịn được cơn xúc động khi gặp lại ông Lâm, ngay lập tức buông tay khỏi Sở Tường Hùng rồi chạy nhanh về phía ông Lâm.

Mặc dù cô biết ông Lâm không phải là bố ruột của mình nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến tình cảm cô dành cho ông Lâm. Ơn dưỡng dục hơn 20 năm đâu phải là huyết thống là có thể thay thế được. Từ đầu đến cuối, Lâm Phiên Phiên cô chỉ nhận ông Lâm là bố của mình.

“Phiên Phiên...”

Quả nhiên nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, cơn căm phẫn Lâm Tinh Tinh trong ông Lâm ngay lập tức được thay thế bởi sự vui mừng, ông ta dang rộng hai cánh tay ôm lấy Lâm Phiên Phiên chạy như bay vào lòng giống như hồi nhỏ vậy. Mỗi câu nói ra đều ngấn trong nước mắt.

“Bố... bố ơi...”

Giọng Lâm Phiên Phiên khàn khàn, nước mắt không kiềm chế được mà cứ tuôn rơi. Áp mặt nằm trong lồng ngực không còn chắc nịch của ông Lâm, cô đột nhiên cảm nhận được bố mình đã dần già đi mà cô lại vì một số nguyên nhân bên ngoài xã hội mà đến năm năm trời đằng đẵng cô chưa ở bên cạnh để hiếu thảo với bố mình. Chưa bao giờ Lâm Phiên Phiên tự trách bản thân giống như lúc này, cũng chính khoảnh khắc này Lâm Phiên Phiên hạ quyết tâm bất kể những người và việc đó có hoàn thành hay không thì từ nay về sau cô đều ngoan ngoãn ở bên cạnh bố mình.

“Phiên Phiên đừng khóc, bố biết mấy năm nay con chịu thiệt nhiều rồi, hôm nay bố nhất định sẽ cố gắng đòi lại công bằng cho con.” Ông Lâm thương yêu nhẹ lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Lâm Phiên Phiên, ánh mắt ấm áp quyết định.

Lâm Phiên Phiên khẽ giật mình, “Bố, có phải... là bố đã biết gì rồi không? Bố định làm gì ạ?” Lúc này Lâm Phiên Phiên mới sực nhớ tới sự xuất hiện kỳ quặc ngay lúc này của ông Lâm ở đây, trong mơ hồ, Lâm Phiên Phiên chỉ sợ hôm nay lại xảy ra chuyện gì.
Bình Luận (0)
Comment