Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 460

Thu hồi sự lạnh lùng trên gương mặt, giọng điệu của Lâm Phiên Phiên trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, nói: “Ông đừng quá bi quan, họ chỉ tạm giữ ông thôi, để điều tra về đời tư của ông, tôi tin là không lâu nữa ông sẽ được thả ra, qua chuyện này, tôi tin là chúng ta… gia đình mình sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau…”

Như vậy có nghĩa là, cô đã tha thứ cho Sở Quy Thôn, mặc dù không thể gọi ông ta một tiếng bố, nhưng sau này sẽ không nói chuyện với ông với giọng điệu lạnh lùng, sẽ vô cùng tôn trọng ông ta như bậc cha chú.

Tuy Sở Quy Thôn đã suy nghĩ kỹ hết tất cả, nhưng không có nghĩa là sự minh mẫn của ông ta cũng mất đi, đương nhiên ông nghe hiểu được sự tha thứ trong lời nói của Lâm Phiên Phiên, lúc này đây, đôi mắt của ông ta ngấn lệ, sau đó gật đầu liên tục, nói một cách vui mừng: “Con… tốt quá, thật sự là đứa con ngoan, cũng may là từ nhỏ không sống bên cạnh bố, nếu không sẽ bị ảnh hưởng từ bố thì làm sao có thể lương thiện vị tha như ngày hôm nay, bố thực sự phải cảm ơn bố nuôi của con, nhưng tiếc là không còn cơ hội nữa rồi…

Con à, con không hiểu về chính trị, hôm nay bố đã bị thất thế tới bước đường này, thì có lẽ sẽ không còn cơ hội để nhìn thấy mặt trời nữa, ta đã từng làm những chuyện gì, ta rõ hơn ai hết, chuyện gì đều có dấu vết để lại, dù bố có xử lý sạch sẽ tất cả chứng cứ thì cũng sẽ có những sơ sót không thể ngờ tới, trên đời này làm gì có giấy này bọc nổi lửa đâu, một khi họ đã mở cuộc điều tra thì đương nhiên sẽ bại lộ những chuyện xấu xa kia ra ngoài ánh sáng, hơn nữa những năm vừa qua trên chính trường chém giết quá nhiều, từng bước leo cao, sống như vậy sóng gió vô cùng, có bao nhiêu người ghen ghét đố kị đang ẩn nấp trong bóng tối, lần này bố đứng trước họng súng rồi, sao họ có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này kia chứ, bỏ đi, tất cứ cứ để theo tự nhiên, dù kết quả như thế nào thì đó chính là cái giá mà bố phải nhận.”

Sao Lâm Phiên Phiên không hiểu những gì Sở Quy Thôn phân tích không hề sai, nhưng Sở Quy Thôn tự thừa nhận và cam chịu như vậy có thể liên lụy tới cả nhà họ Sở, bây giờ cô cũng là người nhà họ Sở, không thể trơ mắt nhìn nhà họ Sở bị lụi bại được.

Nhưng không đợi Lâm Phiên Phiên khuyên nhủ, Sở Quy Thôn lại nói tiếp: “Được rồi, con phải đi đi, những gì nên nói đã nói cả rồi, các con đừng lo lắng nữa, tất cả mọi chuyện ta sẽ gánh vác hết, đợi chút con nhớ xin lỗi Sở Lý giúp bố, hôm nay bố đã nói với mọi người rằng nó không phải con trai của bố là bất đắc dĩ mà thôi, trong lòng của bố nó mãi mãi là con trai ngoan của bố, còn nữa Tường Hùng Và Mộng… dù cho chúng nó có nhận người bố này hay không thì bố vẫn coi chúng là con cái như trước kia, dù không hề có quan hệ huyết thống, nhưng tình nghĩa cha con hai mươi ba năm qua cũng không phải là giả dối, từ khi chúng lọt lòng đã mang lại niềm vui cho bố, bố luôn khắc ghi trong lòng, hơn nữa hiện nay bố không muốn gặp chúng không phải vì nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ là bởi vì không muốn chúng nhìn thấy một người bố đã từng hô mưa gọi gió lại rơi vào tình cảnh này mà thôi, đi đi, nói rõ với chúng nhé, bảo chúng đừng áy náy gì với bố cả, chúng không sai gì hết, chúng hãy sống hạnh phúc hết phần đời còn lại.”

Nói xong những lời này, Sở Quy Thôn đứng lên về phòng tạm giữ, những gì cần nói đã nói rồi, cần giải thích đã giải thích đã giải thích hết rồi, nên tha thứ cũng đã tha thứ rồi, thực sự ông ta đã không còn tiếc nuối gì nữa, tuy lúc này ông đang từng bước từng bước đi vào tù nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm nhất từ khi sinh ra tới giờ, thì ra sống như vậy mới là không cần hổ thẹn với lương tâm…

Nhưng tiếc rằng giờ này ông ta mới nhận ra, tất cả đều đã quá muộn rồi!

Nhìn dáng vẻ Sở Quy Thôn biến đổi nhanh chóng trong vòng một đêm, Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên đến mức không thể nói gì.

Sau khi Lâm Phiên Phiên ra ngoài, Sở Tường Hùng, Sở Mộng và Sở Lý đang túc trực bên ngoài vội vàng chạy tới, Lâm Phiên Phiên hiểu những lo lắng của họ lúc này nên đã nhanh chóng những gì mà Sở Thừa Quý đã nói cho bọn họ nghe.

Sau khi nghe xong ba người họ đều vô cùng yên lặng, ánh mắt Sở Tường Hùng vô cùng kiên quyết: “Nhất định anh sẽ nghĩ ra cách, cả đời bố đã sống trong nhung lụa, hơn nữa đã gần sáu mươi tuổi rồi, làm sao chịu được cuộc sống trong lao tù, chắc chắn anh không thể để ông ấy bị ngồi tù…”

Tuy Sở Thừa Quý đã nhận làm sai rất nhiều việc, nhưng đối với “người con” này lại chưa từng làm gì có lỗi với anh, nếu không thể cho Sở Quy Thôn một cuộc sống viên mãn của người già thì trong lòng anh chắc chắn sẽ áy náy cả đồi, huống hồ việc Sở Quy Thôn bị ngã ngựa nguyên nhân chính là vì anh!

Sở Mộng và Sở Lý cũng gật đầu, suy nghĩ của Sở Tường Hùng cũng là suy nghĩ của họ, bọn họ không thể nào trơ mắt đứng nhìn được.

Thế là cuộc chiến giải cứu Sở Quy Thôn được triển khai như vậy…

Giống như Sở Quy Thôn đã từng nói, chỉ cần ông ta bị tạm giữ, thì những thế lực đen tối đằng sau đối thủ cạnh tranh chính trị sẽ bắt đầu gửi những tin nặc danh về Viện kiểm sát, trong đó thậm chí còn có cả những chứng cứ rất xác thực, đương nhiên trong đó cũng có những cái có thật, có những cái là giả, theo như báo cáo, người của Viện kiểm sát đã bắt đầu để ý tới vụ án của Sở Quy Thôn, dẫn tới chỉ một vụ việc cá nhân nhỏ trở thành một vụ án lớn, Sở Quy Thôn chính thức bị tạm giam chờ ngày xử lý theo quy định của pháp luật.
Bình Luận (0)
Comment