Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 462

Lâm Phiên Phiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Không được đâu, thực ra em đã đề cập với bố em chuyện này từ lâu rồi, nhưng ông ấy nói ông ấy đã quen với cuộc sống ở quê, không muốn về sống ở trong thành phố, còn về Lâm Tinh Tinh và Lý Mịch Hương, em đã hết lòng hết sức với họ rồi, nếu họ còn không chịu thay đổi tính nết, em sẽ không nhường nhịn họ nữa.”

Lâm Phiên Phiên còn tưởng Lâm Tinh Tinh bị cắt bỏ tử cung còn bị nhà họ Hoa chán ghét vứt bỏ sẽ biết hối hận sửa đổi thành một con người khác, nhưng cô đã quá mơ mộng, từ khi Lâm Tinh Tinh cố gắng kéo dài thời gian nằm viện có thể thấy được Lâm Tinh Tinh không hề thay tính đổi nết, tuy đó là phẫu thuật nhưng cũng không cần phải nằm viện tới hai tháng trời.

Lâm Tinh Tinh cứ muốn kéo dài thời gian như vậy, thứ nhất tiền viện phí không phải cô ta bỏ ra, bởi vì nhìn sắc mặt của ông Lâm đã biết Giang Sa đã trả hết viện phí cho Lâm Tinh Tinh rồi, thứ hai Lâm Tinh Tinh vẫn đang chờ đợi, vọng tưởng rằng Hoa Hữu Hà sẽ hồi tâm chuyển ý, đương nhiên cô ta đã nghĩ ra rất nhiều kế sách tự cho mình là thông minh, ví dụ như trèo lên tầng cao nhất của bệnh viện, cố ý nói mình muốn nhảy lầu tự tự, dẫn đến rất nhiều người đứng xem, cuối cùng còn kinh động đến cả phóng viên và cảnh sát, sau đó Lâm Tinh Tinh lại bắt đầu “dứt ruột dứt gan” kêu gọi Hoa Hữu Hà quay trở lại, tình cảnh như vậy khiến ai ai cũng phải rơi lệ, cảm động vô cùng, nhưng cô ta cố tình làm lớn chuyện như vậy đã chạm tới phòng tuyến cuối cùng của Hoa Hữu Sơn, kết quả là cùng ngày hôm đó cô ta bị đuổi khỏi bệnh viện.

Xuất viện rồi, Lâm Tinh Tinh và Lý Mịch Hương gặp vô số khó khăn ở thành phố A, không có chỗ chú chân bởi vì Hoa Hữu Sơn đã “lo lắng” cho mẹ con họ biến họ thành kẻ lang thang, có tiền cũng không cho họ.

Rơi vào bước đường cùng, họ mới quay lại quê.

Nhưng từ đó trở đi người bị liên lụy lại là ông Lâm, mỗi lần nghĩ đến đây Lâm Phiên Phiên lại không chịu được sự tốt bụng của ông Lâm, người vợ như vậy không xứng đáng với ông Lâm một chút nào hết.

Suy tư một hồi, xe của Sở Tường Hùng cũng đã tới nơi.

Sau khi đón được Sở Quy Thôn một cách suôn sẻ từ cán bộ trại giam, Sở Tường Hùng định đưa Sở Quy Thôn về biệt thự nhà họ Sở rồi mới đến bệnh viện đón Hứa Bành nhưng lại không ngờ rằng Sở Quy Thôn lại muốn đi thẳng tới bệnh viện. Sau khi tới bệnh viện, Sở Quy Thôn muốn nói chuyện riêng với Hứa Bành, và muốn Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên ra ngoài của đứng chờ.

Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên vô cùng ngạc nhiên những hành động khác thường của Sở Quy Thôn, những vẫn đợi ở ngoài theo lời của ông ta, họ tin tưởng lần này sẽ nhanh chóng kết thúc vì Sở Quy Thôn cũng đã thông suốt, hơn nữa Hứa Bành đã rơi và kết cục thê thảm như vậy, những gì cần đền tội cũng đã đền tội hết rồi.

Đây là lần đầu tiên Sở Quy Thôn gặp Hứa Bành sau khi ông ta tỉnh lại, tuy ông ta đã biết tình trạng của Hứa Bành qua lời kể của mọi người, nhưng tận mắt chứng kiến thì trong lòng Sở Quy Thôn cũng không khỏi xúc động, ông ta không dám tin người đang nằm trên giường bệnh trắng muốt kia, dáng vẻ xấu xí không thể nhận ra nổi lại chính là người đã từng rất coi trọng sắc đẹp và cách ăn mặc, là người vợ đã chung sống với ông hơn ba mươi năm qua Hứa Bành. “Ai… vậy?” Qua hai tháng điều trị, tình hình của Hứa Bành đã ổn định lại, tuy tóc của bà không thể mọc lại nữa, trên mái đầu trọc lóc ấy đầy những vết sẹo, má bên trái cũng bị axit ăn mòn, toàn bộ bờ môi bên trái đã biến dạng, lộ ra hàm răng trắng và phần nướu bị hủy hoại, nhưng mắt phải của bà ta vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ, cổ họng đã bị cháy xém vẫn còn có thể phát ra tiếng, cũng có thể nói được vài từ đơn giản nhưng rất khó nghe. Nhìn Hứa Bành thảm hại như vậy, những hận thù trong lòng của Sở Quy Thôn cũng nhanh chóng tiêu tan, khẽ thở dài và nói: “Là tôi, tôi tới đón bà xuất viện.”

“A… là ông… ông đừng… tới đây…”

Không ngờ rằng, Hứa Bành sau khi nghe ra là giọng của Sở Quy Thôn lại hét ầm lên, ngã nhào từ trên giường xuống đất.

Cái này gọi là có tật giật mình, trước đây bà ta đã nhẫn tâm dồn Sở Quy Thôn vào chỗ chết, bây giờ Sở Quy Thôn vẫn yên ổn đứng trước mặt bà ta, bà ta không sợ mới là lạ.

“Bà không cần phải sợ, tôi sẽ không làm gì bà, bây giờ tôi đã không còn là tôi của ngày xưa nữa.”
Bình Luận (0)
Comment