Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 55

Mặt Hắc Tiêu nóng bừng lên, lập tức làm theo cách mà Lâm Sương Sương dạy.

“A…”

Lâm Sương Sương bị Hắc Tiêu làm cho rên nhẹ lên một tiếng, không nhịn được, cô thực sự thán phục năng lực tiếp thu về phương diện này của Hắc Tiêu, thật sự rất nhanh, mà lại còn rất chuẩn xác nữa.

Nhưng cô mới chỉ thầm khen cậu ấy trong lòng thôi, Hắc Tiêu lại bắt đầu ngốc nghếch rồi, cậu ấy lại cứ ôm mãi ngực trái của cô ấy, liếm mút không thôi, cũng không biết di chuyển hay đổi tư thế nữa.

“Như thế này, đi thẳng xuống dưới.”

Lâm Sương Sương chỉ đành đỏ mặt, ôm đầu Hắc Tiêu, đẩy đầu cậu ấy xuống dưới từng chút từng chút một, cho đến khi đến giữa hai chân của cô.

Lần này, Hắc Tiêu không cần dạy cũng biết, rúc vào giữa hai chân Lâm Sương Sương, kĩ thuật hôn của anh làm Lâm Sương Sương chìm đắm, đôi chân đang dạng ra run lên từng đợt.

Cuối cùng không chịu nổi nữa Sương Sương liền cởi thắt lưng quần của Hắc Tiêu ra, thở dốc: “Vào đi, chị muốn em.”

Sự khó chịu đang tăng thêm đấy của Hắc Tiêu, vừa nghe thấy câu đó của Sương Sương, dù có ngốc hơn nữa cậu ấy cũng có thể hiểu được ý của Sương Sương, đây có lẽ cũng chính là bản năng trời sinh của người đàn ông.

Nhưng cứ gắng gượng với dục vọng ấy, cậu ấy không cách nào tìm ra lối vào, hết chỗ này đến chỗ khác cũng không vào được.

Lâm Sương Sương bị cậu ấy đâm chọc lung tung một hồi, vừa đau vừa bực, hờn dỗi đấm Hắc Tiêu một hồi, lật người lại đè Hắc Tiêu nằm xuống nền cỏ, hơi thở nhẹ nhàng nói với Hắc Tiêu: “Đồ ngốc này, chị bị em làm cho đau rồi đấy, để chị làm cho.”

Nói rồi, Sương Sương đỡ cái đó của Hắc Tiêu, từ từ ngồi sâu xuống.

“A... Chị... Chỗ đó của chị ấm quá đi!”

Sự khoan khoái trước nay chưa từng có ấy khiến Hắc Tiêu kêu rên lên, hai cánh tay ôm chặt Lâm Sương Sương, hận không thể đem cô ấy nhét vào trong thân thể này.

“O...”

Lâm Sương Sương cũng không kiềm chế được mà rên lên, lập tức bị lời của Hắc Tiêu làm cho hai má đỏ ửng lên, tiểu tử này cũng xấu xa thật, cô cắn tai trái của Hắc Tiêu, nhẹ nhàng đáp: “Em trai ngoan, cái đó của em cũng to thật...”

Thô và to khiến cô ấy cũng có cảm giác bị cậu ấy làm căng cứng cả rồi, nhưng chết tiệt đó lại là sự thỏa mãn và khoan khoái không gì sánh bằng.

“Chị, em muốn vào hết.”

Hắc Tiêu đã không còn thỏa mãn với việc chỉ cho vào một nửa nữa rồi, giữ chặt phần eo Lâm Sương Sương, dùng lực ấn sâu vào trong, ngay tức khắc, liền không vào được nữa.

“A...”

Lâm Sương Sương kêu lên đau đớn, suýt chút nữa đau đến rơi cả nước mắt, đấm nhẹ vào lưng của Hắc Tiêu: “Tiểu tử chết tiệt, cậu muốn làm đau chết tôi à, cậu phải từ từ vào, không hiểu thì đừng có tự mình làm chủ.”

Hắc Tiêu thật sự quá lớn, lúc đầu tiếp nhận cậu ta, cô ấy đã vô cùng tốn sức rồi, cậu ấy vậy mà tự nhiên đem toàn bộ tiến vào, thực sự là muốn lấy mạng của cô mà.

Hắc Tiêu vừa thấy Lâm Sương Sương có chút tức giận, lập tức rút thân ra khỏi Lâm Sương Sương, giống như là một đứa trẻ làm sai việc vậy, cúi đầu xuống nói: “Chị….. Không phải em cố ý, em… vừa rồi em không nhịn được, thực sự là chị…. Quá đẹp.”

Lâm Sương Sương nhìn thấy cậu ấy như vậy, lập tức tất cả những tức giận đều tự nhiên đều tan biến, nâng khuôn mặt anh tuấn của Hắc Tiêu lên, hôn nhẹ lên đôi môi của cậu, nhẹ nhàng nói: “Chị không trách em, dẫu sao đây cũng là lần đầu của em, cái gì cũng không biết, tất cả sau đây đều giao cho chị đi.”

Nói xong, xoay người một cái, hai bên cứng chắc của Hắc Tiêu cũng từ từ ngồi xuống.

Hai người trải qua một trận triền miên kịch liệt ở trên bãi cỏ, đến cuối cùng, Lâm Sương Sương cuối cùng cũng có thể hoàn toàn tiếp nhận Hắc Tiêu, Hắc Tiêu lập tức càng thêm sức.

Thế nhưng vào chính thời điểm đó, ở trong đống cỏ cao cách đó 10m lóe lên một đôi mắt hung ác, dưới ánh trăng sáng mờ ảo, lấp lánh rực rỡ xanh thăm thẳm.

Nếu như là trước đây, dựa vào kinh nghiệm đi săn bắt thú nhiều năm ở trong núi của Hắc Tiêu, sớm đã phát hiện ra điều lạ, thế nhưng vào giờ phút này, toàn bộ tâm trí của cậu đều bị Lâm Sương Sương thu hút hết rồi, sớm đã đi vào chốn bồng lai mờ mờ ảo ảo lâng lâng như bay này, làm gì còn phát hiện ra cái gì nữa, lúc này đây, cậu và Lâm Sương Sương đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

May mà, lúc đó ánh mắt của Lâm Sương Sương đang mơ mơ màng màng, bỗng để ý đến đôi mắt với ánh sáng lạnh màu xanh thăm thẳm đang lập lòe trong bụi cỏ.

“A, cái đó là gì vậy?”

Lâm Sương Sương kinh sợ kêu lên, hai chân lập tức kẹp chặt lấy cái eo đang động của Hắc Tiêu.

Hắc Tiêu cũng vô cùng kinh sợ, thuận theo hướng mà Lâm Sương Sương chỉ xoay đầu nhìn, một giây sau, sắc mặt của Hắc Tiêu lập tức thay đổi, không có chút ngập ngừng hay do dự nào, Hắc Tiêu ôm Lâm Sương Sương đang kẹp chặt hai chân hướng về chỗ tảng đá phía trước mà chạy.

Nhưng đôi mắt xanh thăm thẳm ngồi trong bụi cỏ đó, vừa thấy Hắc Tiêu muốn chạy, liền không án binh bất động nữa, nhảy vọt toàn thân ra, gào to lên, lập tức theo hướng Hắc Tiêu truy đuổi mãnh liệt.
Bình Luận (0)
Comment