Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 85

"Aaa!!!… Đau, cứu mạng, cứu mạng…."

Bây giờ Lâm Phiên Phiên cảm thấy vừa đau, vừa tức giận, vừa sợ, cô thật sự rất sợ bị Hoắc Mạnh Lam đưa về nhà, cô không dám nghĩ đến số phận sắp tới của mình sẽ ra sao nữa.

Chuyện lớn như vậy lập tức làm kinh động đến những vị khách và cả nhóm người phục vụ trong quán cà phê, có một vài vị khách và nhân viên phục vụ trẻ tiến lên can ngăn.

Hoắc Mạnh Lam dùng bộ mặt hung dữ đạp cái bàn dịch sang một bên, lạnh lùng nói với mấy người đó: "Đừng ai quản chuyện của tôi, cô ta là vợ của tôi, trốn tôi ra ngoài lén lút với người đàn ông khác, đã hơn 10 ngày không về nhà rồi. Bây giờ tôi đưa cô ta về nhà có gì không đúng, các người nói xem, tôi làm gì sai sao?"

Mọi người nghe thấy vậy liền nhốn nháo đứng lại xem, ánh mắt nhìn Lâm Phiên Phiên không còn có lòng thương tiếc và không đành nữa, chỉ còn khinh thường và ghét bỏ.

"Không phải, không phải, tôi không phải vợ của anh ta, …aaa…."

Lâm Phiên Phiên muốn giải thích,nhưng không ngờ Hoắc Mạnh Lam lại trở tay tát tiếp một cái đầy đau đớn nữa. Lâm Phiên Phiên bị hắn ta đánh tới hoa cả mắt không nhìn thấy trời đất đâu nữa, hai tai ù đi không nghe thấy gì cả.

"Hoắc Mạnh Lam… anh đúng là đồ cầm thú, bỏ Phiên Phiên ra…. Rõ ràng là anh vụng trộm ngoại tình mà vẫn còn mặt mũi ở đây trâng tráo không biết ngượng, anh không phải là đàn ông…"

Lâm Sương Sương một tay ôm phần bụng vừa bị Hoắc Mạnh Lam đá cho một cú đến giờ vẫn còn đau dữ dội, một tay cố chống cả người đứng dậy dịch chuyển về phía trước, rất muốn ngăn chặn cơn bạo ngược mà Hoắc Mạnh Lam trút lên Lâm Phiên Phiên.

Nghe đến đây, tình thế quay ngoắt 360 độ, lúc này mọi người xung quanh không biết rốt cuộc ai đúng ai sai, cứ như vậy thì càng không có ai muốn giúp đỡ nữa.

Thanh quan cũng khó giải quyết chuyện gia đình, hơn nữa họ cũng chỉ là người đi đường vào đây uống cốc cà phê mà thôi.

Đương khi Hoắc Mạnh Lam đang rất đắc ý tiếp tục kéo Lâm Phiên Phiên ra ngoài thì cửa quán cà phê đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao to đẹp trai, khôi ngô tuấn tú ôm lấy một cô gái trẻ đẹp yêu kiều vừa đi vừa cười nói bước vào bên trong.

Lâm Phiên Phiên vừa nhìn thấy người đàn ông này, trong mắt liền ánh lên ngọn lửa hi vọng, cô vội vàng hét to: "Mạc Tiên Lầu, cứu tôi, cứu tôi với!"

Không sai, người đàn ông đó chính là Mạc Tiên Lầu.

"Mẹ kiếp!"

Mạc Tiên Lầu nghe thấy có người gọi tên mình liền ngước mắt lên, nhìn thấy Lâm Phiên Phiên đang bị Hoắc Mạnh Lam túm tóc lôi đi, trông bộ dạng rất thê thảm.

"Ở đâu ra cái thằng nhãi ranh này, dám động vào người phụ nữ của anh Tường Hùng, muốn chết à?"

Mạc Tiên Lầu chửi rủa một trận, bước lên phía trước đấm thẳng một cú lên khuôn mặt khôi ngô của Hoắc Mạnh Lam.

Hoắc Mạnh Lam lúc đó không ngờ rằng Mạc Tiên Lầu nói đánh là đánh, hơn nữa động tác còn rất nhanh, hắn cơ bản không kịp né tránh. Bên má trái vừa bị ăn một cú đấm đau đớn Hoắc Mạnh Lam không còn tâm tư đâu mà để ý đến Lâm Phiên Phiên nữa, tay phải đang túm tóc Lâm Phiên Phiên bất giác buông lỏng ra.

Lâm Phiên Phiên vừa được cứu liền chạy một mạch về phía Sương Sương.

Mạc Tiên Lầu đấm một cú đắc thủ, bèn giơ chân lên đạp thẳng lên ngực Hoắc Mạnh Lam.

Mạc Tiêu Lâu là thượng tá trong quân đội, bản lĩnh tất nhiên hơn người. Hơn nữa hình thể của anh ta rất cao to, khí chất cũng mạnh mẽ, người ngồi trong văn phòng làm việc cả ngày như Hoắc Mạnh Lam làm sao chịu nổi cú đá ấy, nhất là lại còn đá vào ngực.

"Ọc!"

Một ngụm máu phun từ miệng ra kèm với một chiếc răng gãy, Hoắc Mạnh Lam mất hết sức lực dựa vào cạnh bàn, đến đứng còn không đứng vững.

Mạc Tiên Lầu đánh anh ta bầm hết mắt lên, vẫn còn muốn tiến lên phía trước, Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng không thể tiếp tục nhìn cảnh này được nữa, liền lên tiếng can ngăn: "Mạc Tiên Lầu, thôi bỏ đi, đừng đánh nữa, đánh chết người là anh phải ngồi tù đó."

Nếu không dừng tay lại, Hoắc Mạnh Lam đảm bảo sẽ bị Mạc Tiên Lầu đánh cho tới chết.

Mạc Tiêu Lâu lúc này mới chỉnh lại trang phục, vuốt tóc lấy lại vẻ tuấn tú, chỉ tay thẳng mặt Hoắc Mạnh Lam đầy khinh bỉ, sau đó quay ra nói với Lâm Phiên Phiên với Lâm Sương Sương: "Ngoài kia tôi có xe, đi thôi, tôi đưa hai cô đi bệnh viện khám xem sao."

Lâm Sương Sương đau bụng đến mức không đứng thẳng được, Lâm Phiên Phiên thì hai bên má sưng phù lên. Hai người chắc chắn phải đi bệnh viện kiểm tra.

Còn cô gái xinh đẹp đi cùng Mạc Tiên Lầu thấy anh ta đột nhiên dẫn theo cô gái khác rời đi thì lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng đi theo.

Không ngờ Mạc Tiên Lầu lại đóng cửa, không cho cô ta lên xe.

"Tiên Lầu, anh mở cửa xe ra, em còn chưa lên xe."

Cô gái với gương mặt đáng thương chực khóc nhìn Mạc Tiểu Lầu ngồi trong xe.

"Không cần, sau này chúng ta sẽ không gặp lại nữa, vậy đi, tạm biệt!"

Nói xong, anh ta nổ máy rời đi, chỉ còn lại cô gái bật khóc nức nở trên đường.

Ở trong xe, Lâm Phiên Phiên chứng kiến cảnh này, chút thiện cảm vừa có đối với Mạc Tiên Lầu lập tức hóa thành tro bụi.

Vốn tưởng rằng Mạc Tiên Lầu sẽ đưa cô và Sương Sương đến bệnh viện của Hứa Thịnh, nhưng Mạc Tiên Lầu lại đưa bọn họ đến một bệnh viện khác.

Bác sĩ khám bệnh cho hai người, chỉ là vết thương ngoài da, không có gì phải lo lắng, uống thuốc rồi bôi thuốc lên vết thương, vài ngày sau sẽ khỏi.

Rời khỏi bệnh viện, Mạc Tiên Lầu lại đề nghị đưa Lâm Phiên Phiên và Lâm Sương Sương về nhà.

Sau khi Sương Sương xuống xe, trong xe chỉ còn lại Mạc Tiên Lầu và Lâm Phiên Phiên.

Mạc Tiên Lầu không nói tiếng nào, vẻ mặt lạnh băng chở Lâm Phiên Phiên. Anh ta lái xe nhanh như bay, tốc độ đó khiến cho trái tim của Lâm Phiên Phiên như treo ngược lên cành cây, cuối cùng, chiếc xe lao nhanh rồi đột nhiên dừng lại ở ven đường nơi ít người qua lại.

Chiếc xe đột ngột dừng lại khiến Lâm Phiên Phiên theo quán tính nghiêng về phía trước, suýt chút nữa đập đầu vào cửa kính.

"Mạc Tiên Lầu, anh bị điên rồi à?"

Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi nữa.
Bình Luận (0)
Comment