Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 94

Lâm Phiên Phiên quan tâm nhưng người ta lại không cần, lập tức đành phải lúng túng gật đầu, sau đó rời khỏi phòng làm việc, nhân tiện đóng cửa lại.

Khi trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Đỗ Minh, Đỗ Minh lập tức lấy thứ kia ra, sau đó vừa thẹn vừa tức giận ném vào trong bồn cầu, xả nước đi, không chút dấu vết tiêu hủy nó.

Vì vậy sau khi tan làm Tề Huynh tới “kiểm hàng”, “hàng” đã sớm mất tích không thấy bóng dáng, Tề Huynh không nhịn được tức giận, ở lỳ trong phòng làm việc của Đỗ Minh không chịu đi.

Đỗ Minh vô cùng bất đắc dĩ nhìn Tề Huynh, gần như khẩn cầu nói: “Anh đừng làm loạn nữa được không, đây là công ty, cho dù ở nhà anh cũng không thể làm loạn như vậy được, bỏ đi, sợ anh rồi, anh nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Lúc này trên mặt Tề Huynh mới lộ ra nụ cười, hắn đợi chính là câu nói này của Đỗ Minh, có điều, thời cơ còn chưa thích hợp, một tay từ phía sau ôm lấy Đỗ Minh, cằm đặt lên cổ Đỗ Minh khẽ thổi khí, nói: “Anh muốn em, hiện giờ, liền, ngay, và lập tức.”

Nói xong, bàn tay bắt đầu không an phận sờ soạng khắp nơi trên người Đỗ Minh.

Hô hấp Đỗ Minh lập tức trở nên nặng nề, vừa rồi vật tình thú của Tề Huynh đã trêu chọc cô toàn thân nóng rực, lúc này còn bị hắn châm lửa xung quanh, nhưng cô là một người phụ nữ vô cùng lý trí, cho dù bản thân đã khó kìm lòng nổi nhưng cô vẫn có thể khống chế mình như cũ.

Đẩy Tề Huynh ra, Đỗ Minh lại lên tiếng dỗ dành: “Huynh, đừng như vậy, tối về anh muốn thế nào cũng được, được không?”

“Được, đây là do em nói.”

Tề Huynh rốt cuộc cũng hài lòng nở nụ cười, hắn biết lúc này Đỗ Minh đang tình nồng với hắn, lúc này mới rủ rỉ nói mục đích của hắn: “Đúng rồi, hôm nay một người thân ở dưới quê đến tìm anh, nói nhà ông ấy có một cô con gái muốn vào tập đoàn FL làm việc, em châm chước một chút đi!”

Đỗ Minh vừa nghe thấy liền hơi nhíu mày: “Bằng cấp cô ấy là gì, bao nhiêu tuổi, có kinh nghiệm làm việc hay không, muốn làm chức vụ gì?”

“Hôm nay cô ấy đã đến phỏng vấn, chỗ em chắc hẳn có tài liệu của cô ấy, cô ấy tên là Lâm Tinh Tinh.”

Tề Huynh nói.

“Lâm Tinh Tinh?”

Đỗ Minh nhíu chặt mày: “Cô gái này Lâm Phiên Phiên đã xếp cô ấy vào hàng ngũ không qua phỏng vấn rồi, có lẽ năng lực không ra làm sao cả.”

Tề Huynh đã sớm biết Đỗ Minh sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, bởi vì con người Đỗ Minh rất có nguyên tắc, nhưng hắn lại biết rõ khuyết điểm của cô, đó chính là mỗi lần hắn muốn cô, cô đều không có sức lực chống đỡ, lúc này đương nhiên sẽ lại dùng chiêu này.

Đỗ Minh bị hắn trêu chọc thực sự không chịu nổi, nhưng lý trí nói với cô tuyệt đối không thể làm loạn trong phòng làm việc, bằng không có một sẽ có hai, có hai sẽ có ba, nhiều lần rồi sớm muộn cũng sẽ bị người ta phát hiện, rơi vào đường cùng, cô đành phải thở dài đồng ý với Tề Huynh.

Thế nhưng lại không biết rằng sau này vì quyết định ngày hôm nay mà cô vô cùng hối hận, hận không thể giết chết chính mình.

Đương nhiên Lâm Phiên Phiên không biết tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng làm việc của Đỗ Minh, tan làm, đứng dưới nắng chiều trong thành phố, trong lòng Lâm Phiên Phiên vừa buồn bực vừa xoắn xuýt.

Thứ nhất, bởi vì sự xuất hiện hôm nay của Lâm Tinh Tinh.

Thứ hai bởi vì hôm nay chính là ngày thứ bảy rồi, là ngày cuối cùng mà Mạc Tiên Lầu cho cô, nhưng cô vẫn chưa tìm được cơ hội mở miệng nói với Sở Tường Hùng, nói thật về sự tồn tại của Hoắc Mạnh Lam.

“Tít tít…”

Đang sầu não, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Lâm Phiên Phiên vừa nhận lại là bà Lâm gọi tới, phản ứng đầu tiên của Lâm Phiên Phiên chính là tim nhảy lên, lẽ nào Lâm Tinh Tinh thực sự đã về cáo trạng với mẹ?

“Alo, mẹ!”

Lâm Phiên Phiên nghe điện thoại.

“Phiên Phiên, tan làm chưa, lâu rồi không thấy con về nhà, ở bên ngoài có quen hay không, ăn uống có tốt không, buổi tối có ngủ ngon hay không?”

Không hề xảy ra lời quở mắng nghiêm khắc như trong tưởng tượng, bà Lâm trước giờ chưa từng nói những lời quan tâm như vậy với Lâm Phiên Phiên.

“Mẹ…”

Lâm Phiên Phiên vừa nghe xong, mũi không khỏi chua xót, suýt nữa đã khóc, trong ký ức hai mươi hai năm qua, bà Lâm chưa từng có lúc nào dịu dàng yêu thương cô như vậy bao giờ.

“Phiên Phiên, mẹ cùng cha con dự định ngày mai sẽ về quê, tối nay con qua đây một chuyến, một nhà chúng ta ngồi ăn một bữa cơm đoàn viên vui vẻ, được không?”

Bà Lâm tiếp tục yêu thương nói.

“Được, giờ con qua liền.”

Lâm Phiên Phiên dường như không hề nghĩ ngợi mà lập tức đồng ý, nhưng liền nghĩ ra, vội vàng hỏi: “Hoắc Mạnh Lam đâu?”

“Nhất Phong đi công tác ở ngoại ô hai ngày, nếu không, một nhà chúng ta mới xem như đông đủ.”

Trong giọng nói của bà Lâm mang theo sự luyến tiếc.

Lâm Phiên Phiên nghe vậy, lại thở dài một hơi, nói thêm vài câu với bà Lâm liền cúp máy bắt xe về căn nhà trước kia.

Vừa nghĩ đến ngày mai cha mẹ phải về quê, hơn nữa những ngày này bản thân vẫn không ở bên cùng hai ông bà, trong lòng Lâm Phiên Phiên áy náy không thôi, cho nên cô vừa nghe thấy Hoắc Mạnh Lam không ở nhà, dường như không hề hoài nghi một chút nào.

Thế nhưng lại không biết đầu dây bên kia, gương mặt bà Lâm vốn đang hiền hậu, vừa cúp máy xong, cả khuôn mặt già nua lập tức lạnh đi, mà người ngồi bên cạnh bà chính là Lâm Tinh Tinh.
Bình Luận (0)
Comment