Tổng Tài Lạnh Lùng Cưng Chiều Cô Vợ Đặc Biệt

Chương 107

Tử Hạ ngồi trên xe tranh thủ thời gian gọi cho những người thân cô biết chuyện này. Tất cả đều vui mừng. Ai cũng cảm giác như bị Tử Hạ lôi từ địa ngục trở lại trần gian. Thành Duệ vừa nhìn thấy ánh sáng thì Tử Hạ cũng có bản xét nghiệm đúng đắn. Đúng là một ngày vui mà.

- Bảo bối, em nói xem. Em giấu anh như thế có nên phạt gì không?

- Phạt gì chứ. Dù sao mọi chuyện cũng êm xuôi rồi, anh muốn em làm gì?

- Đã bao lâu anh không ăn em rồi nhỉ? Tối nay em sẽ biết tay anh.

Tử Hạ sớm biết khi trở lại anh sẽ như thế này nên cũng không quá bất ngờ mấy. Thấy cô ngoan ngoãn rúc đầu vào trong người mình, anh thỏa mãn gật đầu.

- Chiều nay em muốn đi đến Hàn Sát không? Đã lâu không thấy em đến, em chỉ ở nhà chăm sóc anh. Có muốn cùng anh đấu một trận không?

- Được thôi, em rất mong chờ.

Tử Hạ nghe Thành Duệ nói vậy cũng ngứa ngáy tay chân. Bây giờ hai người quả thật sức mạnh không hơn không kém là bao, chỉ có trên giường Tử Hạ mới thua Thành Duệ thôi

Cả hai nhanh chóng tới Hàn Sát, vừa tới khi vừa hay Phong Lãnh cũng đang tổ chức thi đấu cho những thành viên.

Đương nhiên Tử Hạ và Thành Duệ đứng ở ngoài xem. Hai người sẽ đấu cuối cùng.

Thấm thoát gần 1 giờ trôi qua, cũng đã tới trận đấu mà mọi người rất mong chờ.

- Xin chỉ giáo thêm.

Nhìn vẻ lạnh lùng thêm nụ cười của Tử Hạ và cả Thành Nhi mà đám nhóc lứa hai không khỏi sợ hãi.

- Sau này mấy nhóc sẽ quen dần với chuyện này thôi. Sau này bọn em cũng phải lạnh lùng như thế đấy.

Khả Nhi bất lực mà nói với đám nhóc đang nhìn mình. Đúng là sát thủ phải lạnh lùng, nhưng không phải lạnh lùng còn tặng thêm nụ cười kia nữa. Nhìn vào mà không sợ thì là thánh rồi.

5 giờ, cả hai người kia ngã gục trên sàn đấu. Cả hai đều đấu không hết sức mà nhường nhau. Nếu Tử Hạ đấu hết sức thì Thành Duệ sẽ sớm thua vì tầm nhìn chưa hồi phục. Đương nhiên cô không ác như thế đâu, mà đó lại là chồng cô mà. Lỡ đâu cô thắng thì đến tối cô lại bị hành hạ thôi.

- Đứng lên đi.

Tử Hạ đến đưa tay về phía Thành Duệ đang nằm kia mà định kéo anh lên. Con dân trong Hàn Sát lại được một phen mù mắt, nhất là lũ nhóc.

Thành Duệ nắm lấy tay Tử Hạ kéo xuống người mình mà hôn. Đám nhóc chưa kịp thấy gì đã bị sát thủ lứa một bên cạnh che mắt lại.

- Con nít, không nên nhìn.

Cặp đôi kia cứ như thế mà một phút sau mới buông.

- E hèm, hai đứa đi vào nghỉ ngơi một lát rồi đi ăn với đội đi. Phát cẩu lương như thế đủ rồi.

Phong Lãnh ho vài cái rồi quay sang hướng sàn đấu nói với hai người kia. Thành Duệ ôm Tử Hạ ngồi dậy, cô xấu hổ mà che mặt lại, mặc kệ Thành Duệ ôm mình đi đâu. Anh ôm cô vào phòng, lấy nước và khăn lau mặt cho cô.

- Bao lâu nay không tập luyện, em vẫn mạnh nhỉ?

- Đương nhiên rồi, em phải mạnh để bảo vệ mọi người xung quanh chứ.

- Thế ai bảo vệ em.

- Đương nhiên là anh rồi. Anh sẽ không bỏ em đúng không?

- Anh quên nhỉ, anh sẽ luôn bảo vệ em mà. Nghỉ ngơi lát đi rồi đi ăn.

Hai người ngồi trò chuyện một lát rồi đi ăn với đội, sau đó trở về Hàn Gia.

Đến tối, đương nhiên trong căn phòng cách âm kia có màn vật lộn giữa hai vợ chồng kia rồi.

Sáng hôm sau, Tử Hạ bực tức tỉnh dậy mà đá Thành Duệ xuống sàn nhà.

- Hàn Thành Duệ, anh đúng là không phải con người mà.

Chuyện là hôm qua Thành Duệ hành Tử Hạ đến tận 3 giờ, mặc cho cô quỳ lạy van xin như thế nào.

- Thôi mà, đừng khóc. Em đánh anh cũng được, làm gì với anh cũng được, nhưng đừng khóc. Anh xin lỗi.

Thành Duệ lồm cồm bò dậy ôm lấy Tử Hạ đang cầm tấm chăn che thân, vùi cô vào lòng
Bình Luận (0)
Comment