Tổng Tài Lạnh Lùng Cưng Chiều Cô Vợ Đặc Biệt

Chương 84

[ Khuyến cáo, đọc giả chỉ đọc, không làm theo bất kì hành vi nào. Tác giả sẽ không chịu trách nhiệm dưới mọi hình thức ]

Thời gian bắt đầu đếm ngược, trên tay Tử Hạ đang là khẩu súng.

- Hàn Thành Duệ, anh nhớ lúc anh cầu hôn em anh đã nói gì không? Anh nói là số phận mang em đến bên anh. Nhưng có lẽ chúng ta có duyên mà không có nợ. Ở bên em, anh lần lượt gặp nguy hiểm. Ở bên anh em mang lại nguy hiểm cho anh, anh không hề để ý tới nó mà luôn mang lại cho em những kí ức đẹp nhất của thanh xuân em, là những thứ em không thể nào quên. Em mong sau này anh sẽ quên em đi mà bước tiếp trên con đường đời của anh. Tạm biệt, em yêu anh, mãi mãi là như vậy

ĐOÀNG.

Tiếng súng vang lên chói tai, vừa kịp lúc hết 30 giây. Tử Thiên cùng Kha Nguyệt, Minh Thành, Phong Lãnh và ba mẹ mình đã tới, nhưng lại muộn mất 5 giây. Trong bóng tối đó, cái dáng nhỏ nhắn ấy dần ngã về sau, nhưng ở phía trước có người đẩy cô, còn trao cho cô một nụ hôn.

- Cuối cùng em cũng đến.

- Anh.... anh....

- Anh làm sao, anh đang đứng trước mặt em này.

- Tại sao anh lại mất tích trong buổi lễ ấy chứ...

- Anh có lí do riêng, nhưng chẳng phải bây giờ anh cũng đã trở về bên em rồi sao, nha đầu ngốc, em nhìn lên bên trên tòa nhà kia đi.

Tử Thiên cùng mọi người đã tiến tới gần hơn, nghe thấy vậy, tất cả đều ngước lên.

- Bà.... bà nội...

Tất cả đều bàng hoàng với những gì đang xảy ra.

Trong khi mọi người vẫn đứng hình thì bà cùng 1 người nữa nhẹ nhàng đi xuống.

- Ta là ông nội của A Duệ. Lần đó ta đã cứu bà của con. Cái xác đó thực tế vẫn còn sống, ta đã trao đổi và cứu thành công bà ấy. Ta và bà ấy đánh cược rằng con có dám từ bỏ mạng sống bản thân để cho A Duệ được sống hay không. Quả nhiên không ngoài mong đợi của bà ấy. - Ông nắm lấy tay cô mà xúc động bảo.

- Ta hi vọng con sẽ chăm sóc thằng nhóc này thay bà.

- Vâng ạ, con hứa.

Thế rồi tất cả trở về Hàn Gia, tiệc cưới được tổ chức ngay ngày hôm sau.

- Hàn Thành Duệ, anh có đồng ý lấy Phàm Tử Hạ làm vợ không?

- Tôi đồng ý.

- Phàm Tử Hạ, cô có đồng ý lấy Hàn Thành Duệ làm chồng không?

- Tôi đồng ý.

Cả hai trao nhau một nụ hôn trong sự chúc mừng của tất cả mọi người.

Đêm tân hôn.

- Bảo bối, em uống ly nước này đi.

- Vâng.

Cô không chút nghi ngờ mà uống ly nước được Thành Duệ chuẩn bị. Cô uống xong thì anh cũng lấy thêm một ly mà uống.

5 phút sau.

- A Duệ... em... em nóng quá... trong nước anh... đã bỏ cái gì...

- Đó là thứ mà anh cũng uống, chỉ là của em là 2 viên, anh 1 viên thôi.

Cô bây giờ cảm thấy nhiệt độ cơ thể càng ngày càng tăng, mặt đỏ bừng, tay cào cào anh như con mèo hoang nhỏ.

- Nóng.... em nóng...

- Cầu xin anh, anh sẽ giúp em.

- Anh... mau giúp em...

- Hôn anh.

Cô vương người lên, hai đôi môi quấn lấy nhau.

- Nói yêu anh.

- Em yêu anh...

Thành Duệ nghe được câu nói đó, thỏa mãn liền đè cô xuống giường.

- Bảo bối muốn anh làm gì?

- Muốn anh giúp em...

- Cởi đồ anh ra.

Cô giơ hay tay cởi áo của anh.

- Em rất biết cách quyến rũ người khác đấy, bảo bối.

Anh luồn tay vào trong áo cô, xoa xoa bầu ngực đầy đặn, sau đó gỡ áo ngực và cả chiếc áo cô đang mặc mà cho xuống sàn.

Môi anh từ môi cô, trượt xuống cổ, xuống xương quai xanh mà cắn nút. Cô đang trúng thuốc nên những hành động ấy không khiến cô kìm chế được mà liên tục phát ra những âm thanh mê người. Anh trượt môi xuống, ngậm lấy bầu ngực cô mà cắn mút, tay đặt ở nơi nhạy cảm của cô.

- Ah... chậm thôi...

Cô không kìm chế được khi anh cho ngón tay vào *** ***** của cô, tốc độ dần tăng, miệng vẫn không buông tha cho bầu ngực cô.

- Anh sẽ khiến hôm nay là hôm mà cả đời em sẽ không quên.

Nói rồi tay anh di chuyển nhanh dần bên trong cô, chất dịch trong suốt dính đầy tay anh. Bỗng anh cong ngón tay lên, trúng được điểm G của cô, khiến cô bất giác kêu lên một tiếng. Nghe thấy tiếng kêu của cô như một liều thuốc xuân dược, anh lại càng công kích điểm đó, tay anh liên tục đè vào điểm nhạy cảm khiến cô liên tục thở dốc không thôi.

Đang cao trào thì anh rút ngón tay ra. Bên trong Tử Hạ như thiếu đi một cái gì đó, rất trống vắng.

- Anh...

- Anh làm sao?

- Anh.. cho em...

Thành Duệ mỉm cười đầy nguy hiểm, cúi xuống ngậm lấy tai cô.

- Cởi ra cho anh, anh cho em.

Nói rồi miệng anh nhả ra, đỡ cô ngồi dậy. Cô ngoan ngoãn làm theo lời anh, cởi chướng ngại vật cuối cùng trên người anh ra. Phân thân được giải phóng, hiên ngang ngẩn đầu khiến cô đỏ mặt lại cành thêm đỏ.

Không kịp cho cô phản ứng, anh nhanh tay ấn hai tay cô mà đè xuống giường. Bên dưới của anh cũng từ từ tiến vào *** ***** của cô. Bất ngờ bị vật lạ cắm vào, *** ***** cấp tốc co lại.

- Bảo bối, của em phản ứng nhanh thật đấy.

Nói rồi bên dưới anh bắt đầu luân động, miệng cô không ngừng rên rỉ.

- Anh.. chậm một chút...

Thành Duệ bỏ ngoài tai lời nói của cô, bên dưới vẫn tiếp tục luân động, tốc độ càng ngày càng nhanh. Mật dịch từ trong *** ***** cô chảy ra, thấm ướt cả ga giường.

- Em đúng là mê người.

Môi anh ngậm lấy môi cô rồi cắn nút. Tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.

- Làm ơn, em xin anh.... chậm lại... em không thể chịu nổi...

Người Tử Hạ như mềm nhũn ra. Anh làm cho khoái cảm từ bên dưới đến như thủy triều, khiến cô không thể nào mà tiêu hóa hết được.

- Nãy giờ... anh làm bao nhiêu lần rồi thế... mau dừng lại...

- Không, anh vẫn muốn làm tiếp.

Không cho cô nói thêm, anh vẫn tiếp tục luân động trong người cô.

- Em... chết.. mất.

- Em sẽ không chết. Anh sẽ không bao giờ để người anh yêu chết cả.

- Ngủ đi, bảo bối.

- Em muốn tắm.

Nghe cô nói thế, anh đứng dậy, ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô vào phòng, tắm rửa sạch sẽ cho cô.

- Anh biết em đang hạnh phúc vì điều gì không?

- Vì có anh bên cạnh?

- Lần đầu gặp anh, lúc đó em chỉ mới 20 tuổi thôi, em không thể nghĩ tới, là lần đầu tiên em biết cảm giác yêu một người. Lúc đó em không dám bày tỏ với anh, vì sợ em sẽ không xứng với anh. Nhưng không thể nhịn được tình cảm của mình, em đã thổ lộ với anh. Và năm 21 tuổi em có anh, đó là điều tuyệt nhất.

- Anh cũng vậy, trước đây anh luôn vô cảm lạnh lùng với người khác, nhất là phụ nữ. Em là người đầu tiên khiến anh muốn em là của riêng mình. Anh thấy em khóc anh muốn dỗ, thấy em đau chỉ muốn thay em nhận nỗi đau đó. Anh chỉ muốn em ở bên anh, vui cười hạnh phúc. Năm 23 tuổi anh gặp em, và năm 24 tuổi, em là người đã bước vào cuộc đời anh. Anh muốn đi cùng em đến hết cuộc đời này.

Dù mệt vì cuộc chiến suốt mấy giờ nhưng khi nghe Thành Duệ nói vậy, cô cảm thấy rất vui, đầu cọ vào ngực anh, miệng mỉm cười, tay ôm lấy anh.

- Em yêu anh. Mau ngủ thôi, ngủ ngon.

- Anh cũng vậy, bảo bối ngủ ngon.
Bình Luận (0)
Comment