Tại phòng làm việc.
- Anh xử lí xong hết rồi sao?
- Ừ.
- Anh hai hay thật.
- Tối nay em đến Hạ Gia sao?
- Vâng.
Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên.
- Alo, con nghe ạ.
- Con đến đây đi, có nhiệm vụ của con.
- Vâng ạ.
Tử Thiên cùng nghe cuộc trò chuyện
- Anh hai đi với em
- Vâng.
Hai anh em đi tới Hàn Sát. Kha Nguyệt và Minh Thành đang đứng gần Phong Lãnh, hai người đang chiến tranh lạnh. Thành Duệ cũng đang ở đó.
- Con tới rồi ạ, nhiệm vụ là gì ạ?
- Cảnh sát đã nhờ ta điều tra về một cuộc buôn bán chất cấm. Ta muốn các con tới Thành phố đó, nhưng...
- Nhưng gì ạ?
- Tiểu Băng và Tiểu Nguyệt phải giả trai. Thành phố đó thường dùng phụ nữ để hành hạ làm việc, thậm chí nếu muốn có thể giết ngay. Chúng ta lấy thân phận tầm thường để đi vào, càng phải cẩn thận.
- Vâng ạ, chúng con biết rồi.
Minh Thành nói nhưng vẫn nhìn Kha Nguyệt đang lơ mình, rồi lại nhìn Tử Hạ với ánh mắt cầu xin.
" Tôi thực sự bất lực với hai người đấy ".
Cô nghĩ thế nhưng vẫn gật đầu rồi mỉm cười.
- Các con mau đi đi, đường khá xa đấy, công ty sẽ giao lại cho ba mẹ các con. Ta đã báo với họ rồi.
- Vâng ạ.
Cả 5 lên đường ngay, đi khoảng 3 giờ thì họ nghỉ dọc đường. Trên suốt đường đi, Kha Nguyệt luôn bắt chuyện với Tử Thiên, Minh Thành bởi thế nên cảm thấy tủi thân.
Khi nghỉ dọc đường, Kha Nguyệt vẫn không nói gì với anh.
- Mọi người cứ bắt cá đi, em và Tiểu Nguyệt đi vào rừng tìm chút trái cây. Mau đi thôi.
Tử Hạ nắm lấy tay Kha Nguyệt kéo đi. Đi được một lúc thì hai người dừng lại.
- A Thành nhờ cậu nói với tớ đúng không?
- Cậu đoán không sai, bình tĩnh lại đi rồi tớ nói. Tớ biết cậu ghen.
- Cậu nói đi.
Tử Hạ lấy trong túi ra một tấm ảnh, là tấm ảnh Minh Thành đã đưa cho cô.
- Cậu ngồi xuống đi, tớ sẽ chỉ cho cậu thấy lỗi của bức ảnh này.
- Nó lỗi ở đâu?
Tử Hạ chỉ tay vào giữa bức ảnh.
- Đây là ảnh ghép, nếu cậu nhìn kĩ sẽ thấy khung cảnh bị lệch. Nếu như cậu bình tĩnh hơn cậu sẽ hiểu ngay.
- Ảnh ghép sao? Vậy là tớ...
- Mai mốt cậu phải bình tĩnh lại. Người ghép nó muốn chia cắt cậu và A Thành. Nếu họ thấy cậu như vậy, họ sẽ rất thỏa mãn thôi.
- Bây giờ tớ hiểu sao cậu và A Duệ ít khi cãi nhau rồi, tớ thực sự không xứng với A Thành...
- Cậu ngốc quá, không ai xứng với A Thành hơn cậu đâu. Không phải là tớ và Duệ ít cãi nhau mà là anh ấy thường nhường tớ mà nhận lỗi, nên cậu không biết thôi.
Tử Hạ ôm Kha Nguyệt, nhìn về phía trước, tay để dấu OK. Đằng đấy là Minh Thành, Thành Duệ và Tử Thiên đang đứng nghe lén.
Cả hai đi hái ít táo rồi về gần bờ sông ăn rồi nghỉ trưa. Khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ thì Minh Thành và Kha Nguyệt vẫn thức.
- Em... em... xin lỗi, vì đã hiểu nhầm anh..
- Không sao, em ngủ đi, anh ôm em
- Vâng.
Chiều.
- Mấy anh buộc mảnh vải này vào mắt đi.
- Để làm gì?
- Bọn em thay đồ, phải giả làm trai mà.
- Được.
Cả hai đi tới một bụi cây, thay trang phục.
- Bọn em xong rồi, đi thôi.
- Bọn em giả trai còn thật hơn cả bọn anh.
- Nói gì thế, đi mau.
5 người nhanh chóng tiến vào thành phố mà Phong Lãnh đề cập.
- Các người là ai?
- Chúng tôi chỉ là những người nay đây mai đó, sẵn tiện chúng tôi thấy thành phố này có vẻ rất đẹpm Chúng tôi muốn ở lại đây vài ngày.
- Được, nếu là nam nhân. Cứ vào.
5 người dễ dàng vượt qua ải này, vào sâu trong thành phố và tìm một khách sạn nghỉ ngơi.
- Các anh đóng kín tất cả cửa lại đi. Tụi em vẫn là giả nam đấy, nếu bị ai đó phát hiện thì không hay đâu.
- Được. Bọn anh đi tắm trước.
- Vâng.
Nhóm 3 Tử Thiên, Thành Duệ, Minh Thành bước vào nhà tắm. Tử Hạ và Kha Nguyệt ở bên ngoài cởi lớp cải trang ra.
- Tiểu Hạ, cậu bó ngực như vậy cảm thấy thế nào?
- Đương nhiên là khó chịu rồi, ngạt thở lắm. Cố làm xong nhiệm vụ cho nhanh để giải thoát thôi.
- Cũng đúng, cậu tận 90 cơ mà, sao không khó chịu được.
- Cậu còn đùa tớ á!!!