Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi

Chương 102


Mạc Gia Uyên đứng trước cánh cửa của phòng cấp cứu, cô không còn giữ được tỉnh táo, cũng không biết chấp nhận mọi chuyện thế nào.

Tần Gia Hào không rõ sống chết, người bạn của cô tưởng chừng không bao giờ gặp lại, lại một lòng âm thầm bảo vệ cô.
Cô cảm thấy moin chuyện thật sự đi quá xa rồi, cô không biết làm thế nào cả, ánh mắt cô rơi trên cánh cửa phòng cấp cứu, Dư Nhất Minh và Từ Hàn Vũ chỉ biết lặng lẽ nhìn cô, dù bọn họ không còn thích cô nữa, nhưng không nhẫn tâm nhìn cô khổ sở thế này.
“ Gia Uyên! Không sao cậu ấy sẽ không sao đâu ” Dư Nhất Minh cố gắng an ủi cô.
Mạc Gia Uyên ánh mắt vô hồn nhìn Dư Nhất Minh, đúng rồi Gia Hào nhất định sẽ không sao đâu, anh ấy nói sẽ để cô làm Tần Phu Nhân mà anh ấy sẽ không nhẫn tâm để cô lại đâu.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, cô đứng bật dậy gạt hẳng Dư Nhất Minh sang một bên vội chạy lại cầm lấy tay bác sĩ gấp gáp hỏi.
“ Anh ấy...!Anh ấy sao rồi? ” Giọng cô nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi rồi.
Vị bác sĩ kia lắc đầu, ông ta còn chưa kịp nói nữa cô đã bàng hoàng buông tay ông ta chạy thẳng vào bên trong phòng cấp cứu.
“ Gia Uyên! ” Từ Hàn Vũ nhìn thấy cô kích động liền muốn ngăn lại.

Nhưng cô lúc này chẳng nghe được gì nữa rồi, cô như chết trân nhìn Tần Gia Hào sắc mặt trắng bệch, Mạc Gia Uyên không tin vào những thứ trước mắt.
Cô quỵ xuống bên cạnh anh, nước mắt cũng rơi đầy trên má, nhìn cô vô cùng đáng thương, cô nức nở ở bên cạnh anh.
“ Tiểu Hào! Anh mau nhìn em đi, mau mở mắt nhìn em đi, em còn chưa nói tha thứ cho anh mà, em còn chưa kịp nói em sẽ đồng ý làm Phu Nhân của anh, anh nói chúng ta sẽ về nhà mà, anh mau mở mắt nhìn em đi ” giọng của cô nức nở, đáng thương vô cùng.
Cô gục tựa má mình vào bàn tay anh, cô không tin là Gia Hào bỏ cô đi, cô không tin anh thất hứa, nếu ngày hôm đó cô không đi ra ngoài, thì anh không cần mạo hiểm vì cô rồi cũng sẽ không như thế này.
“ Ai bảo anh đỡ cho em chứ...!Em rõ ràng không cần.

Anh mau tỉnh lại đi nếu không cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh, em sẽ kết hôn cùng người khác rồi quên anh.

Vậy nên làm ơn hãy tỉnh lại đi ” Mạc Gia Uyên cô không ngừng khóc, khóc đến mức gương mặt xinh đẹp đã ướt nhem.
“ Có yêu anh không? ” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu cô.
Mạc Gia Uyên trong vô thức gật đầu nói “ Yêu! Rất yêu ”.
Tần Gia Hào bật cười, dùng cánh tay còn lại của mình xoa xoa đầu cô “ Bảo bối ngoan không khóc nữa, anh cũng rất yêu em ”.

Anh chỉ muốn thử cô một chút, nào ngờ lại khiến cô khóc đến thế này, còn nói ra những lời nói đó nữa...!Mạc Gia Uyên lúc này mới cảm thấy sai sai, cô ngẩn đầu mình lên liền thấy anh nhìn cô mỉm cười, cô liền bất ngờ trợn tròn mắt.
“ Anh? Chẳng phải bác sĩ lắc đầu rồi sao? ” Mạc Gia Uyên vô cùng hoang mang nhìn anh.
Tần Gia Hào nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô liền không chịu được, anh giữ lấy gáy cô sau đó áp môi mình lên môi cô hôn một cách nhẹ nhàng, nụ hôn của sự vui mừng vì anh nghe được những lời thật lòng của cô.

Mạc Gia Uyên không chống lại, mặc cho anh hôn mình.

Một lúc sau không thở nổi cô liền đẩy anh ra, tựa vào lòng ngực của anh mà thở hổn hển.

Tần Gia Hào xoa đầu cô, nhìn cô gái nhỏ ở trong lòng anh yên tâm biết bao, anh đã rất sợ hãi khi cô bị bắt, anh sợ bọn chúng tổn thương cô.
“ Tần Phu Nhân! Em nói lời phải giữ lấy lời đó nhé ” Anh dịu dàng lên tiếng mang đầy sự yêu chiều.
Cô ngẩn đầu lên, liếc xéo anh một cái, cái con người này lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng để đùa sao? Thật không tin nổi.

Nhưng anh còn bên cạnh đã là may mắn rồi, cô thật sự đã rất sợ, sợ anh sẽ không bên cạnh cô nữa.
Đột nhiên đầu óc cô quay cuồng, cô mỉm cười mấp mấy môi “ Ông...ông xã! Em...đau...!” còn chưa hết câu cô đã ngất trên người anh.
Tần Gia Hào bàng hoàng, ôm lấy cô, anh dùng hết sức bế cô lên đi ra bên ngoài.

Chẳng phải lúc nãy cô còn bình thường sao? Sao bây giờ lại thế này rồi.
Dư Nhất Minh và Từ Hàn Vũ thấy anh bế cô khổ sở đi ra từ phòng cấp cứu liền giật mình không rõ chuyện gì đã bị Tần Gia Hào quát lớn.
“ Mau gọi bác sĩ ”

Từ Hàn Vũ không biết chuyện gì nhưng anh rất nhanh đã chạy đi gọi bác sĩ.
Mạc Gia Uyên lại được đưa vào phòng cấp cứu, ánh mât của Tần Gia Hào chất chứa đầy rẫy sự lo lắng, anh không biết cô bị thương nặng chổ nào.

Khi nãy anh còn thấy cô bình thường mà, sao đột nhiên lại ngất đi chứ.
Anh không về phòng hồi sức, anh cố chấp ở lại trước cửa phòng cấp cứu đợi cô, anh không yên tâm khi để cô lại ở đây.

Anh muốn cô bình an.

Ngay cả Từ Hàn Vũ và cả Dư Nhất Minh nhìn sự nghiêm túc kiên trì của anh họ cũng không dám khuyên ngăn.

Bình Luận (0)
Comment