Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi

Chương 20


Ngọc Diệp vì chưa lành hẳng nên không thể đến trường nhưng hôm nay cô nghe quản gia nói anh đi công tác về, cô vừa vui vừa không biết sẽ đối mặt với anh như thế nào
Lâm Ngọc Diệp đi đến siêu thị mua rất nhiều đồ về nấu cho anh, cô cùng quản gia nấu ăn rất vui vẻ rôm rả trong bếp
Cuối cùng cũng nghe tiếng xe của anh về cô liền cởi tạp dề chạy ra cửa nhưng hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều, anh ôm eo một cô gái rất xinh đẹp thân hình ba vòng đầy đủ anh còn cẩn thận kéo vali cho cô ấy nhìn rất ân cần dịu dàng
Tần Gia Hào lướt qua cô như một người vô hình mặc kệ cô đứng đó trơ mắt nhìn anh cùng cô ấy đi vào ánh mắt cô và cô gái đó vô tình va vào nhau đột nhiên cô cảm thấy rất quen thuộc như đã gặp đâu đó rồi
Đến khi bọn họ lướt qua cô vào phòng khách thì cô vẫn đứng đó lao đi những giọt nước mắt.

Đến khi giọng anh vang lên
“ Cô còn đứng đó mau vào dọn cơm cho cô ấy dùng đi ”
Ngọc Diệp chỉ biết lặng lẽ quay lại cúi xuống gật đầu sau đó vào bếp dọn thức ăn, đáng lẽ ra đây là những món cô nấu cho anh cô nhìn nó chỉ biết mỉm cười đầy chua chát
“ Tôi dọn cơm rồi hai người xuống dùng bữa đi ” Ngọc Diệp đi lên phòng khách cẩn thận gọi anh và cô gái ấy
Cô gái đó nhìn cô rồi quay sang ôm lấy cánh tay anh hỏi “ Cô ấy là...”

“ Là vợ trên danh nghĩa ”
Tần Gia Hào đáp lại cô ấy một câu rất nhỏ nhẹ đầy sự dịu dàng nhưng đối với Ngọc Diệp đó là một nhát dao rất sâu
“ Cô ấy là Lý Khả Hân người tôi tìm đợi một khoản thời gian nữa tôi và cô sẽ ly hôn ” Tần Gia Hào nhìn Ngọc Diệp nói rõ mồn một giọng nói cũng không dịu dàng như nói với cô gái ấy.

Chẳng hiểu sao khi Tần Gia Hào nói ra điều này lại cảm thấy rất khó chịu
Cô ngước lên nhìn Tần Gia Hào rất lâu vì cô biết không lâu nữa cô và anh xa nhau cô sẽ không còn nhìn thấy anh nữa
Bị Ngọc Diệp nhìn chằm chằm không rõ lí do liền khó chịu nhưng chưa kịp nói thì Ngọc Diệp đã lên tiếng trước
“ Tôi biết rồi hai người vào dùng bữa đi ”
Nói xong Ngọc Diệp liền quay lưng đi không một lần ngoảnh đầu lại vì nước mắt cô đang rơi.

Tần Gia Hào cũng cảm thấy ngực trái nhói lên một cái khi nhìn vào bóng lưng của cô
Tần Gia Hào không nói gì cùng Lý Khả Hân vào trong dùng bữa
Còn Ngọc Diệp vừa bước vào phòng liền ngồi xuống dựa lưng vào cửa phòng che miệng khóc cô khóc đến thê lương, khóc rất nhiều nơi ngực trái này của cô đau vô cùng
Cô cầm lấy tấm ảnh bà và mẹ cô ngồi nhìn họ rất lâu.

Cô thật sự nhớ cô của ngày trước.

Khi đó cô lúc nào cũng ngây thơ vui đùa.


Chứ không như cô bây giờ hở tí là tiêu cực hở tí là khóc
Cô khóc đến mức thiếp đi dưới nền nhà
Tần Gia Hào đang dùng bữa thì đột nhiên nhìn Lý Khả Hân hỏi “ Sao em lại đổi tên có biết anh tìm em rất cực khổ không ”
Lý Khả Hân liền tỏ vẻ buồn bã nói “ Năm đó gia đình em xảy ra biến cố rất lớn vì không muốn người ba đã bỏ rơi em tìm được nên mới đổi tên.

Thật ra em cũng đợi anh rất lâu, đợi một ngày có thể gặp lại anh ” cô ta vừa nói vừa khóc
Tần Gia Hào liền đau lòng mà lau nước mắt cho cô ta rồi hôn lên trán của cô ta một cái, nhưng chẳng hiểu sao anh lại chẳng có cảm giác quen thuộc, mùi hương nước hoa của cô ta xộc vào mũi của anh liền khó chịu buông cô ta ra chẳng lẽ do rất lâu mới gặp lại nên mới thế này
“ Em cứ thoải mái ở đây anh sẽ làm cho một chiếc thẻ để dành mua đồ khi cần thiết.

Anh đến công ty đây ” Tần Gia Hào nói xong liền rời đi cô ta ở nhà dùng bữa xong liền về phòng
Tần Gia Hào vừa đến công ty đã kể cho Dư Nhất Minh nghe về việc anh đã tìm được Gia Uyên.

Nhất Minh liền vui lây chúc mừng bạn mình nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó liền lên tiếng
“ Vậy còn Diệp Diệp cậu định thế nào với em ấy? ” Nhất Minh không muốn Ngọc Diệp tổn thương

“ Dù sao cũng chỉ là công cụ trả thù, sao khi trả được thù tôi sẽ ly hôn với cô ta ” Tần Gia Hào rất bình thản nói ra nhưng sao trong lòng lại khó chịu rồi
“ Cậu nói thật ” Nếu thật sự Gia Hào ly hôn với cô ấy, nếu không có tình cảm với cô ấy chẳng phải anh có cơ hội rồi sao?
“ Đồ tôi chưa chán mong cậu tránh xa ra một chút ” Nhìn Dư Nhất Minh vui ra mặt như thế anh liền cảm thấy khó chịu, cô ta có gì đâu chứ sao lại nhiều người thích quá vậy
Dư Nhất Minh liền im lặng không nói cũng không toả vẻ ra bất cứ biểu cảm gì chỉ là cùng Gia Hào bắt đầu bàn bạc về Lâm Thị vì tìm được Gia Uyên nên kế hoạch thay đổi
Tần Gia Hào muốn đánh nhanh thắng nhanh nên muốn ba ngày bắt đầu kế hoạch đánh sập Lâm Thị và triệt tiêu đường giây á phiện của ông già Lâm Nghị vào đầu tuần sau
Mỗi lần nhắc đến Lâm Nghị ánh mắt Tần Gia Hào lại đỏ lên bởi sự hận thù sâu thẳm trong tim anh.

Anh đã đợi ngày này rất lâu rồi, đợi ngày trả thù cho ba mẹ mình.

Dư Nhất Minh cũng chỉ biết giúp đỡ Tần Gia Hào vì anh biết Tần Gia Hào chưa bao giờ bỏ qua cho ai bất cứ việc gì.

Bình Luận (0)
Comment