Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi

Chương 93


Mộ Ý Thư nhìn thấy Trần Khiêm cô liền nhớ đến lời cô gái này nói khi nãy, không muốn nhìn thấy anh.
Tần Gia Hào đi đến đứng bên cạnh Mạc Gia Uyên, cẩn thận nâng tay cô lên xem, khi nãy cô ấy đánh người như vậy, tay đỏ hết cả lên “ Tay em đỏ hết rồi ”
Câu nói khiến tất cả mọi người phải ngây người, đến Mạc Gia Uyên cũng bất ngờ không kém, cô đây vừa đánh người, anh lại đi sợ cô đau?
“ Cánh tay còn lại của Lâm Tiểu Thư không cần nữa à? Hay tôi giúp cô phế nó luôn nhé? ” Tần Gia Hào quét đôi mắt giết người nhìn Lâm Như lạnh lùng lên tiếng.
Lâm Như vậy mà im bặt không lên tiếng khiến cô gái bên cạnh cũng cảm thấy bất an theo.

Tần Gia Hào nhếch mép mới đó mà đã sợ rồi sao? Lá gan cũng không lớn lắm nhỉ?
Mạc Gia Uyên không muốn đôi co liền nắm lấy tau Mộ Ý Thư kéo đi trước, còn quăng lại một câu đầy cảnh cáo “ Sao này gặp tôi thì cút ra xa một chút ” nói rồi bước ra ngoài để lại Tần Gia Hào và Trần Khiêm mới đến ngây người hoang mang.
Bọn họ cũng đi chứ ở lại làm gì, bước ngang Lâm Như và bạn cô ta hai anh còn nói nhỏ.
Tần Gia Hào đầy bỡn cợt nói “ Đừng nói là đánh hai người, phu nhân nhà tôi có giết hai người tôi đây cũng sẵn lòng giúp cô ấy dọn xác ”.
Trần Khiêm cũng không kém cạnh “ Quản bạn cô cho kính miệng nếu không cả hai cô không chừng lại chẳng còn lưỡi để mà phát âm ”.
Hai người rời đi theo hai người phụ nữ của mình.


Lâm Như và bạn cô ta nghe xong liền rùng mình đầy sợ hãi, bạn cô ta còn sợ đến mức xanh cả mặt mày không dám động đậy.
Tần Gia Hào vội chạy theo Gia Uyên, cô đột nhiên bỏ đi nhanh như vậy, anh còn chưa hiểu hết vấn đề.

Trong khi đó Trần Khiêm vô cùng bình thản đi theo sau một chút gấp gáp cũng không có.
Anh vội kéo tay Mạc Gia Uyên lại, cô nhìn anh ánh mắt như muốn nhai tươi nuốt sống anh vậy, bị chọc giận rồi?
“ Anh đưa em về ” Tần Gia Hào ân cần nói.
“ Nè Trần Khiêm cậu đưa bạn của vợ tôi về nhé ” Tần Gia Hào nói xong liền để chiếc Rolls Royce lại cho Trần Khiêm.
Tần Gia Hào còn không hỏi ý Mạc Gia Uyên, anh liền lôi cô vào xe ngồi vào ghế phụ, cẩn thận thắt dây an toàn lại cho cô, sau đó mới xoay người lại ghế lái.
Chậc! Lái xe của vợ đúng là thích hơn nhiều, anh có nên đổi qua đi chung xe với cô không nhỉ?
“ Uyên Nhi! Bây giờ về nhà rất sớm ” Tần Gia Hào thấy cô im lặng liền bắt chuyện nói trước.
Mạc Gia Uyên nghĩ cũng thấy vậy, cô chưa được ra khỏi nhà bao lâu, vừa đi được một chút liền gặp phải âm binh làm cô tức chết đi được mà.
“ Tôi đói rồi ” Cô mệt mỏi nhắm mắt dựa vào ghế mà lên tiếng.
Tần Gia Hào nghe vậy liền vui vẻ “ Được anh đây chở em đi dùng bữa ” hôm nay xem ra nhân viên công ty anh phải được tan làm sớm rồi sếp bọn họ bữa đến bữa không, đến thì trễ mà tan làm thì sớm.
Mạc Tổng đúng là vị cứu tinh của bọn họ mà.
Ở bãi đỗ xe Mộ Ý Thư vẫn cúi mặt, cô không biết nên thế nào, cũng không biết đối mặt với Trần Khiêm ra sao, vừa cảm thấy mệt mỏi vừa bất lực trước tình cảm mãi không có kết quả này.
Không ai biết được cô và Trần Khiêm trên giấy tờ chính là vợ chồng, còn ngoài mặt bọn họ chỉ là người dưng.

Nếu hỏi cô cảm giác đơn phương thế nào thì chính là ngày nào cũng yêu ngày nào cũng thất tình.
Trần Khiêm nhìn cô chỉ đứng im không nói lời nào, liền khó chịu lên tiếng trước “ Lên xe tôi đưa cô về ”.
“ Không cần đâu, em tự về được rồi, anh về công ty đi ” Mộ Ý Thư liền xua tay cười trừ, cô không muốn người khác hiểu lầm anh nữa, dù sao mối quan hệ này cũng sẽ sớm kết thúc thôi.
Nhìn thái độ khẩn trương từ chối của Mộ Ý Thư, Trần Khiêm có chút bất ngờ, cô từ bao giờ lại có thái độ muốn ngăn cách thế này rồi? Là từ bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt không trông mong?
“ Bây giờ đang là giờ nghĩ trưa nên không sao đâu ” Trần Khiêm vươn tay nắm lấy tay Mộ Ý Thư định kéo cô vào xe thì cánh tay cô đã rút lại.
Mộ Ý Thư mỉm cười nhìn anh lắc đầu, ngữ điệu cũng khách sáo hơn “ Không cần phiền anh vậy đâu, em tự bắt xe về là được rồi, anh về công ty tranh thủ ăn uống rồi nghĩ trưa đi ” nói xong liền gật đầu chào Trần Khiêm, cô quay lưng lại đi về phía lề đường vẫy tay đón xe.

Cánh tay của Trần Khiêm từ lúc cô rụt lại anh vẫn chưa buông xuống, ánh mắt dõi theo Mộ Ý Thư lên taxi, trước khi lên xe cô còn mỉm cười vẫy tay chào anh.
Nhưng đôi mắt cô nhìn anh càng khiến anh cảm thấy mơ hồ quá, bức tường ngăn cách vô hình tạo ra giữa bọn họ từ bao giờ vậy? Mộ Ý Thư trở nên khách sáo từ bao giờ? Chẳng phải vì mấy lời nói nhăn nói cuội của người đi cùng Lâm Như đó chứ?
Trái tim Trần Khiêm đột nhiên nhói lên mấy cái, không rõ lí do là gì.

Anh vội lái xe đuổi theo chiếc taxi của Mộ Ý Thư, đến đoạn ít người liền tấp đầu xe ngăn lại khiến chiếc taxi thắng gấp Mộ Ý Thư đập đầu vào ghế phía trước.
Cô xoa xoa cái trán đáng thương của mình, ngẩn đầu lên thì thấy Trần Khiêm hùng hổ đi xuống.

Anh gõ mấy cái vào cửa xe rồi nhìn cô lên tiếng “ Có xuống xe không? ”.
Mộ Ý Thư giật mình vội đưa tiền cho tài xế sau đó xuống xe.

Cô còn chưa kịp định hình thì Trần Khiêm đã thô bạo kéo tay cô đi.
“ Anh buông em ra được không? Tay em đau quá ” Mộ Ý Thư cảm thấy cổ tay cô sắp đứt ra luôn rồi đó chứ.
Trần Khiêm như không nghe thấy kéo cô đặt vào ghế phụ, rồi quay lại ghế lái.

Chiếc Rolls Royce chạy nhanh đến mức Mộ Ý Thư sợ hãi xanh hết cả mặt.
Ở bên kia Từ Hàn Vũ và Dư Nhất Minh đang ở tổng bộ điều tra thêm về vụ tai nạn và hành tung của Lâm Nghị.

Lão già này đúng là xảo quyệt, biết vậy lúc trước ở Tần Môn lấy mạng lão cho rồi, như vậy mọi chuyện cũng không rối ren như bây giờ.
Dư Nhất Minh vừa nói vừa nốc hết cảy rượu.

Từ Hàn Vũ nhìn vào màng hình máy vi tính, tay cầm ly rượu nhấp vài ngụm.
“ Nè Dư Thiếu! Cậu có ổn không vậy? Uống nhiều như vậy sao mà làm việc được ” Từ Hàn Vũ vội ngăn Dư Nhất Minh định rót rượu uống tiếp.
Cậu ta còn muốn uống bao nhiêu nữa vậy trời? Uống kiểu này còn chưa điềi tra xong thì cậu ta đã nhập viện rồi chứ ở đó mà.
Màng hình vi tính đột nhiên hiện lên vô số thông tin của Lâm Nghị và hành tung của ông ta, từ việc ông ta bước xuống nhìn chiếc BMW của Mạc Tư Thần gặp tai nạn sao đó gọi điện cho ai rồi mới rời đi.
“ Lão già chết tiệt này ” Dư Nhất Minh tức giận chửi mắng.

Tai nạn của Gia Hào cũng do ông ta, mà vụ bắt cóc suýt mất mạng Gia Uyên cũng là do ông ta hỗ trợ Hứa Kiệt làm.
“ Chậc! Chửi cũng ghê thật ” Từ Hàn Vũ nhìn Dư Nhất Minh, nhiều lúc cảm thấy làm việc chung riết một ngày không nghe Dư Nhất Minh mắng liền cảm thấy trống vắng.
Dư Nhất Minh liếc xéo Từ Hàn Vũ một cái, còn dùng cánh tay huýt vào hông anh ta..

Bình Luận (0)
Comment