Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 146

"Hể? Thì ra là chữa bệnh?"

"Đúng rồi, có vậy thôi mà hai bố con nhà kia cũng phải sồn sồn lên. Tội nghiệp tôi bị đánh mấy lần." Vương Mặc Thoại bĩu môi.

Mộc Minh Quân không chịu nhận lỗi. "Ai bảo chú giữa thanh thiên bạch nhật dụ dỗ con gái nhà người ta đi một mình ra khỏi thành phố."

Khải Minh Kiệt liếc nhìn lườm Vương Mặc Thoại. "Bị đánh coi như là rèn luyện thể chất."

Vương Mặc Thoại thầm phủ nhận câu nói của hắn. Ai ở trên bãi biển bị anh đánh cho tơi tả đứng còn không nổi hả?

Nhưng mà hai cái bố con nhà này, dạy nhau có lỗi thì phải nhận, thế mà áp dụng vào thực tế, hai người này có lỗi thì bá đạo!

Vô Nhất Song choàng tay qua vai Mộc Thanh Tuyết. "Thế bệnh tật thế nào rồi?"

"Hừm, khá hơn rất nhiều, dự kiến cuối năm là khỏi hắn đó." Mộc Thanh Tuyết cười tươi tắn, Khải Minh Kiệt nhìn phát quên mất luôn là đang bá đạo với con trai.

"Aiya, vậy là địa vị của chồng mình lại nâng thêm một bậc nhỉ." Triệu Tuyết Nghi dựa vào vai Mộc Thanh Tuyết. "Chữa được hẳn cái căn bệnh quỷ quái này thì đúng là siêu nhân rồi."

Mộc Minh Quân trải qua nhiều chuyện cũng không bài xích thêm với Khải Minh Kiệt, không ngần ngại mềm nhũn cả cơ thể ngả lưng vào cánh tay hắn làm trụ cột.

Cậu nhắn mắt lại khẽ thì thầm. "Siêu nhân làm gì có cửa. Ít nhất phải là Sumo mới làm được chồng của bà cô."

Triệu Tuyết Nghi tai thính quay phắt sang. "Nhóc con, cháu nói cái gì cơ?"

Mộc Minh Quân cố tình trêu tức. "Không nghe rõ hả? Cháu nói Sumo mới có thể làm được chồng cô."

Trợ lí Lâm ngồi nhâm nhi trà thắc mắc. "Tại sao lại là Sumo?"

"Bởi vì người phụ nữ này cân nặng bằng một con lợn béo nhất đàn."

Hai cơn gió vụt qua, Mộc Minh Quân và Triệu Tuyết Nghi lại chơi trò đuổi bắt. Cô vừa đuổi vừa hét lớn, "Mộc Minh Quân, cháu đứng lại đây ngay!"

Cậu nhóc quay đầu lại lè lưỡi đầy khiêu khích. "Có giỏi thì bắt cháu đi, bà cô già hơn mẹ cháu."

"Mộc Minh Quân!"

Mộc Thanh Tuyết than thở trước trận đuổi bắt. "Bộ con trai tôi và Tiểu Nghi có thù từ kiếp trước à? Sao kiếp này không khịa nhau là chết vậy?"

Vô Nhất Song cười đểu. "Ai bảo đời trước của thằng bé di truyền tính cục súc cho nó cơ."

Khải Minh Kiệt lườm tiểu thư họ Vô. "Lại muốn cãi nhau à?"

"Chơi luôn, ai sợ ai!"

Mộc Thanh Tuyết bất lực rời khỏi ghế, kéo theo trợ lí Lâm và Vương Mặc Thoại. "Chúng ta đi chơi đi, mặc kệ mấy người này."

"Được."

.....

Gió thổi nhẹ băng qua khung trời trong vắt, cùng với hơi lạnh của mùa đông thoang thoảng dịu nhẹ. Chớp mắt đã đến cuối năm, quãng thời gian đầy cảm xúc trôi qua thật nhanh.

Tan học, Mộc Minh Quân rời khỏi lớp cuối cùng như thường lệ, sau khi đã đuổi hết những bạn học nữ cùng lứa khác bằng một cái lườm mắt.

Bước xuống bậc thang, Mộc Minh Quân liếc bgang liếc dọc tìm kiếm cục cưng tới đón mình. Trong lúc mất tập trung, chân bước hụt một bước, toàn thân bỗng chốc mất thăng bằng ngả về phía trước.

Theo phản xạ cậu đưa tay ôm đầu, hai mắt nhắm chặt lại.

Bụp.

"Có sao không?"

Là ai đã đỡ cậu? Cục cưng sao?

Mộc Minh Quân ngẩng đầu lên, từ dưới ngước lên là đường xương hàm tinh tế, ánh nắng chiếu rọi vào khuôn mặt tuấn tú như được đúc ra một cách tỉ mỉ.

Khải Minh Kiệt cúi đầu xuống, nhìn Mộc Minh Quân đang nằm gọn trong vòng tay của hắn. "Hửm? Hụt chân lỡ chập mạch rồi hả?"

Mộc Minh Quân vừa cảm động được ba giây đã hối hận. Tên này đặc biệt, không được xao lòng theo hắn, không thì sau này sẽ rất thảm, điển hình là cục cưng của cậu.

Nhắc tới cục cưng, cậu nhóc tụt xuống khỏi tay hắn. "Mẹ đâu rồi?"

"Cô ấy đang nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của con." Khải Minh Kiệt chỉ tay cách đó không xa. "Cô ấy muốn trao đổi trực tiếp về tình hình học tập của con, nghe nói thì có vẻ rất thân thiết."

Lại trao đổi nữa hả? Một tháng mà trao đổi riêng những hai lần, sao không rủ nhau đi chơi luôn đi?

Cậu nhóc nhặt lại balo, khoác lên vai. "Chúng ta ra xe chờ. Ít nhất hai mươi phút nữa mới xong."

"Chắc không?"

"Cược không."

"Cược."

Khải Minh Kiệt nhìn Mộc Minh Quân ra xe với dáng đi trưởng thành chững chạc, trong lòng thầm mỉm cười tự hào. Chàng trai, chặng đường dài phía trước, có bố ở cạnh con đến khi đá được con ra khỏi nhà.

Hai bố con rủ nhau ra xe ngồi, đúng hai mươi phút sau Mộc Thanh Tuyết có mặt tại chỗ.

Cô vui vẻ thắt dây an toàn. "Xin chào, để hai người đợi lâu rồi."

Khải Minh Kiệt nhăn mày, "Sao con biết?"

Cậu nhóc nhún vai, "Chuyện thường tình."

"À phải rồi. Bảo bối, mẹ khỏi bệnh rồi đấy!"

"Hưm?" Cậu nhóc hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên. "Chú Thoại cũng giỏi ghê."

Mộc Thanh Tuyết gật gù. "Tiểu Thoại là bác sĩ hàng đầu đó, nhưng mà, thấy mẹ giỏi không?"

Cậu nhóc gật đầu. "Giỏi."

"Bảo bối ngoan!"

Khải Minh Kiệt vừa lái xe, vừa liếc mắt nhìn con trai. Đón được ánh mắt đầy ghen tuông của bố, Mộc Minh Quân cười khẩy. Ghen, sau này còn phải ghen dài dài!

Hắn quay sang Mộc Thanh Tuyết. "Sao em không nói chuyện với anh?"

Mộc Thanh Tuyết chớp mắt. "Thì đó, vừa nói xong mà."

"Là em nói với con trai trước."

"Thì cũng là nói với anh còn gì."

"Không đúng. Em phải nói với chồng em trước chứ."

"Xin lỗi, chúng ta không phải là vợ chồng."

"Sắp rồi."

"Không có nha."

Mộc Minh Quân nhìn hai bố mẹ trò chuyện với nhau thì đảo mắt, chưa chi đã dẹp đứa con này qua một bên rồi.
Bình Luận (0)
Comment