Tổng Tài Lạnh Lùng: Sủng Vợ Yêu Yận Trời

Chương 41

Đúng lúc đó Lão Trần bước tới thông báo với Dương Hàn Thiên và Thẩm Yên Nhi về việc Dương Bác Nhã bị tai nạn. Hiện tại đang nằm trong bệnh viện.

Dương Hàn Thiên và Thẩm Yên Nhi nhanh chóng đi đến bệnh viện. Khi tới đó thì không thấy Tạ Tranh chỉ thấy một mình mẹ anh Diệp Du Lan đang ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu. Sắc mặt của bà tái nhợt, gương mặt tiều tụy.

"Mẹ!" Cả hai bước nhanh đến đồng thanh lên tiếng

"Ông ấy sao rồi mẹ?" Dương Hàn Thiên nhíu mày nhìn vào phòng cấp cứu rồi nhìn mẹ mình

Diệp Du Lan nghẹn giọng "Ba con lên cơn đau tim trong lúc lái xe nên tông vào một chiếc ô tô ngược chiều nên..." Bà không nói nữa mà ngước nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đang khép chặt kia.

"Tại sao lại lên cơn đau tim? Tối qua ông ấy còn dẫn Tạ Tranh đến kím chuyện với bọn con mà?" Thẩm Yên Nhi đứng một bên nghi hoặc

Diệp Du Lan nghe vậy nhíu mày "Tạ Tranh? Cô ta đến nhà bọn con kím chuyện?"

"Vâng. Vì..." Thẩm Yên Nhi giải thích

"Chuyện quan trọng bây giờ là chờ ông ấy tỉnh lại" Dương Hàn Thiên cắt ngang lời nói của Thẩm Yên Nhi, đồng thời đưa ánh mắt ra hiệu với cô.

Cô hiểu ý anh nên không nói chuyện đó nữa mà lãng sang chuyện khác "Tại sao mẹ lại ở đây? Sao mẹ lại biết ông ấy xảy ra chuyện?"

"Tối hôm qua ông ấy đến nhà cũ tìm mẹ. Vừa lúc đó mẹ trở về lấy một ít đồ cho mẹ con nên gặp ông ấy. Ông ấy đến xin lỗi và muốn quay lại với mẹ." Diệp Du Lan im lặng hồi lâu rồi lên tiếng.

"Gì? Ông ấy muốn quay lại với mẹ ư? Thẩm Yên Nhi ngạc nhiên khi nghe Diệp Du Lan nói Dương Bác Nhã muốn quay lại với bà.

"Ừ. Ông ấy xin lỗi mẹ. Ông ấy nói ông ấy đã sai khi chọn Tạ Tranh mà đánh mất một người vợ như mẹ. Tạ Tranh đã lừa gạt và cắm sừng ông ấy từ lâu mà ông ấy không hề hay biết. Đến tối hôm qua khi nghe cô ta nói chuyện điện thoại thì ông ấy mới biết được. Năm xưa ông ấy và không ta không hề xảy ra quan hệ gì cả. Tất cả đều do cô ta và người tình của cô ta sắp xếp."

Thẩm Yên Nhi nở nụ cười khinh miệt "Đúng là một con hồ ly tinh gian xảo mà. Ông ấy còn nói gì không mẹ?"

"Ông ấy còn nghe thấy cô ta gọi người đàn ông kia chính là Thẩm Quân Hải" Diệp Du Lan nhớ lại tình cảnh hôm qua rồi nói tiếp.

"Cái gì? Ông ta? Như vậy vụ xả súng nhằm vào bọn con lúc sáng hôm qua chắc chắn có liên quan đến ông ta" Thẩm Yên Nhi như hiểu được gì đó rồi nhìn sang Dương Hàn Thiên như ngầm để xác minh.

"Ừ. Tạ Tranh là người của ông ta. Việc này tôi cũng vừa mới biết sáng nay từ Hàn Khiết. Cậu ta biết được khi điều tra về vụ xả súng đó." Dương Hàn Thiên nhìn chằm chằm vào tấm kính phòng cấp cứu mà không nhìn cô.

Thẩm Yên Nhi nhón chân lên xoay mặt anh về phía cô, tức giận trừng mắt với anh "Cái gì anh cũng biết, tại sai không nói với tôi? Tại sao cái gì cùng giấu tôi vậy hả?"

"Tôi không muốn làm em thêm lo lắng." Dương Hàn Thiên nắm tay cô, ôm cô

vào lòng.

"Buông ra" Thẩm Yên Nhi đẩy anh ra nhưng không được.

Ngay lúc đó một cô y tá từ phòng cấp cứu bước ra "Đây là bệnh viện, mong mọi người nhỏ tiếng!"

Tiếp đó là một nữ bác sĩ bước ra "Chú trai không sao, ông ấy đã qua cơn nguy kịch. Sau 48h hết thuốc mê thì bác ấy sẽ tỉnh lại"

Diệp Du Lan đứng dậy nhưng lảo đảo thân thể do ngồi suốt từ lúc Dương Badc Nhã được đưa vào phòng cấp cứu đến giờ.

Thẩm Yên Nhi thấy vậy vội đẩy Dương Hàn Thiên ra, nhanh chóng đến đỡ bà. Nữ bác sĩ thấy vậy cũng vội đến đỡ bà "Mẹ/ Thiếm không sao chứ?" Cả hai người phụ nữ đồng thanh lên tiếng

"Ta không sao. Các con không cần lo lắng cho ta. Chắc do ngồi lâu nên vậy" Diệp Du Lan cầm tay hai người rồi ngồi trở lại băng ghế.

Bà nhìn nữ bác sĩ rồi nhìn Thẩm Yên Nhi "Đây là chị gái của Kỳ Minh tên Phong Tuyết Kỳ. Hiện là bác sĩ chuyên khoa tim mạch tại bệnh viện này."

"Em chào chị" Thẩm Yên Nhi nở nụ cười lịch sự chào Phong Tuyết Kỳ.

Dương Hàn Thiên liếc nhìn cô gái mặc áo blouse trắng rồi cất tiếng "Em nhớ chị đang ở bên New York mà. Sao về sớm thế?"

"Em đừng nhắc đến nữa. Tên chồng của chị đã hứa là cả gia đình sẽ đi du lịch 1 tuần. Mà kết quả chưa hết một ngày thì khách hàng đã gọi cho hắn tới tấp nên cuối cùng chuyến du lịch đi được một ngày đành phải kết thúc trở về." Phong Tuyết Kỳ lắc đầu thở dài rồi nhìn sang Thẩm Yên Nhi "Em dâu của chị đây sao? Thật xinh đẹp nha! Chờ bao nhiêu năm rồi mới gặp được cô em dâu này đấy!"

"Khụ khụ. Chị đâu cần phải nhắc đến chuyện này" Dương Hàn Thiên kéo tay Phong Tuyết Kỳ ngăn cản không cho cô nói thêm nữa.

"Con trai! Con xấu hổ ư?" Diệp Du Lan cuốu cùng cũng đã có nét cười trên khuôn mặt, trêu ghẹo con trai.

"Không có" Dương Hàn Thiên buông ra vờ nhìn vào giường bệnh được từ từ đẩy ra.

Người nằm trên giường khuôn mặt trắng toát không một chút sức sống. Diệp Du Lan đứng dậy một lần nữa, bà đi đến bên giường giúp cô y tá ban nảy và hai người khác đẩy giường của Dương Bác Nhã đến phòng hồi sức bằng thang máy chuyên dụng.

Phong Tuyết Kỳ kéo tay Thẩm Yên Nhi lại gần, cười cười nói nhỏ vào tai cô "Thằng nhóc Hàn Thiên rất dễ xấu hổ. Không giống bộ mặt lạnh lùng thường ngày của nó đâu."

"Chị. Chị nói bậy gì với cô ấy đấy" Dương Hàn Thiên sa sầm mặt nhìn người chị họ của mình.

Phong Tuyết Kỳ đưa ánh mắt khiêu khích về phía Dương Hàn Thiên "Chị chỉ nói sự thật thôi."

"Nhảm nhí" Dương Hàn Thiên đưa mắt liếc xéo cô rồi bước đến kéo Thẩm Yên Nhi đi theo Diệp Du Lan, bỏ một mình Phong Tuyết Kỳ ở lại nơi đó.

Phong Tuyết Kỳ lắc đầu cười cười rồi trở về phòng làm việc "Đúng là cái tính vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận y như lúc nhỏ mà "
Bình Luận (0)
Comment