Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 57

Bùi Lạp Minh vọt vào phòng của Hứa Mộ Nhan, ánh mắt quét đến trên giường thì con ngươi trong nháy mắt co rút lại, kinh hoảng này giống như một cây kim sắc bén chợt xuyên thấu tim anh.

Loại đau thương cùng sợ hãi này, để cho anh có chút không chịu nổi.

Anh bước nhanh đi tới bên giường, động tác dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho Hứa Mộ Nhan, cảm giác run rẩy cùng ướt dính làm cho lòng của anh trong nháy mắt co rút lại, t"ruyện của d"iễn đ,àn l,ê q,uý đ,ôn cảm giác như trên trán của anh cũng toát ra chút mồ hôi lạnh, sâu trong đáy lòng nổi lên một loại sợ trước nay chưa từng có.

“Mộ Nhan, cô mau tỉnh tỉnh, mở mắt ra nhìn tôi.” Âm thanh trầm thấp của Bùi Lạp Minh xen lẫn run rẩy.

Nưng người trên giường vẫn bất động, mặt mũi bình tĩnh tái nhợt mà tếu tụy, không nhìn ra bất kì buồn vui, tâm tình của anh thật gống như trong nháy mắt này sẽ hỏng mất.

Anh định ngồi vào bên cạnh cô, đưa tay đem kéo thân thể cô kéo vào trong ngực, thân thể của cô ấy thật là lạnh, giống như một khối băng, thân thể nhu nhược của cô đang không ngừng run rẩy, giống như lá cây trong gió giữa những ngày mùa thu.

Bùi Lạp Minh ôm cô càng chặt hơn, thật giống như muốn đem cô vê vào trong cơ anh.

“Hứa Mộ Nhan, không có sự cho phép của tôi, cô đừng mơ tưởng rời khỏi tôi!”

Anh đang ở bên tai cô rống to, trên mặt diên cồng như băng lãnh, đáy lòng xông tới tình cảm chính là bi thương như nước thủy triều, vẻ mặt dây dưa hối tiếc.

Giờ khác này ruốt cuộc anh cũng biết, anh thật ra cũng thích cô, đúng, là ưa thích!

Cô giống như Anh Lật, khi trong lúc anh vô tình đã im hơi lặng tiếng tiến vào đến máu của anh, đến lục phủ ngũ tạng của anh, chiếm cứ nội tâm của anh, để cho trái tim anh vì cô mà trầm luôn, không thể tự kiềm chế.

Tình cảm bị đè nén lâu ngày một khi dâng trào, tựa như luc quét cuốn tới, bình thường không thể đỡ, sôi trào mãnh liệt.

Giờ phút này, anh chỉ hi vọng mình có thể thay cô chịu đựng đau đớn, nhưng bây giờ anh cứ trơ mắt nhìn cô chịu khổ bên ngoài, cái gì cũng không thể làm.

“Xe cứu thương sao giờ này vẫn chưa đến?”

Giờ phút này đang ngủ mê mang, Hứa Mộ Nhan chỉ mong muốn ngủ một giấc thật tốt, chưa bao giòe có chút xíu buồn ngủ xông lên đầu như vậy, d!iễn đ,àn l,ê q,uý đ,ôn cũng có thể có âm thanh khàn khàn đang bên tai cô không ngừng hầm hừ, cắn răng nghiến lợi nói thầm.

Rốt cuộc lài ai ở bên tai cô nói nhảm vậy?

Cô chỉ muốn ngủ một giấc thôi cũng không được sao?

Hứa Mộ Nhan vô lực mở hai mắt ra, liền thấy trước mắt là khuôn mặt đầy tiều tụy và đau đớn của Bùi Lạp Minh.

Anh... Anh sao lại ở chỗ này?

Giờ phút này anh không phải nên canh chừng ở bên cạnh Hạ Tình hay sao?

Nhìn vẻ mặt anh khổ sở, trái tim Hứa Mộ Nhan hơi chậm lại.

Rồi sau đó cô cười khổ lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nghiêng mặt đi.

Cả người cô cô gần như đã mệt mỏi, căn bản không có sức mà tránh thoát khỏi lồng ngực của anh, cô chỉ có thể vô lực dùng cách hờ hững mà xa cách này đỗi đãi anh thôi.

Hứa Mộ Nhan không biết, thật ra thì những biểu hiện xa cách này so với muôn và lời mắng chửi còn làm Bùi Lạp Minh khó chịu hơn.

Anh chỉ có cảm giác nội tâm đau đến hít thở không thông.

“Mộ Nhan, tôi biết em không muốn nhìn thấy tôi, em liền đem hận ý này phát tiết ở trên tay tôi thôi.” Nói xong, Bùi Lạp Minh giang cánh tay phải tới trước mặt của cô.

Nhìn thấy cánh tay này, hận ý trong lòng Hứa Mộ Nhan nhất thời phát tán ra, cô há miệng hung hăng cắn tay của anh, lòng có nhiều viết thương, cô liền dùng sức cắn thật mạnh.

Cô hận anh!

Hận anh đối với cô lạnh nhạt, vô tình

Tức khắc, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng cô, nhưng cô lại mặc kệ, vẫn dùng sức mà cắn, rồi sau đó một giọt máu đỏ thẫm dọc theo khóe môi cô chảy xuống, mồ hôi lạnh cũng theo đó mà chảy xuống.

Hai bên lông mày của Bùi Lạp Minh hung hăng nhíu lại, cũng không có nhúc nhích, mặc cho Mộ Nhan cắn, anh cảm nhận được sự đau đớn, nhưng loại đau đớn này còn kém xa cảm giác đau đớn trong lòng của anh hàng nghìn lần d,đ,l,q,đ.

Mà một tay khác của anh, lại là ôm thật chặt lấy bên eo của cô, thật chawtj dây dưa.

Đứng ở một bên, dì Dung cùng Bùi Lạp Thần xêm đến hai mắt choáng váng.

Thần trí Hứa Mộ Nhan có chút mơ hồ, nếu cô còn cứ cắn, chỉ sợ tay của anh không chịu nổi nữa.

Nhưng Bùi Lạp Minh chỉ là hơi nhíu lông mày, lại không hề hay biết, chẳng lẽ đau lòng sẽ làm cho người ta mất đi cảm giác đau đớn?

Theo như bọn họ, thì trên mặt Bùi Lạp Minh luống cuống buồn rầu thật giống như thấy được cảm giác đau lòng như trái tim muốn chết đi.

Anh hôm nay rõ ràng cũng khổ sở không dứt, bọn họ roc ràng ai cũng thích đối phương, vì sao lại đi đến kết cục này chứ.

Tình yêu này, chẳng lẽ nhất định cứ phải quang co, đả thương người như thế.

Lúc này bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe cứu thương, Hứa Mộ Nhanh giờ này mới buông lỏng miệng ra.

Dưới ánh đèn, miệng vết cắn kia hiện ra ngay trước mắt, sâu như vậy, máu tươi chảy xuôi, nhìn thấy tới cả xương.

Mộ Nhan vừa phát tiết xong, liền vô lực hôn mê bất tỉnh....

Cô không muốn gặp lại anh, mặc kệ anh vừa nãy có đau đớn thật lòng hay giả dối, đều không có quan hệ với cô rồi, hôm nay cả người cô đều có cảm giác mệt mỏi sâu sắc, chỉ muốn tìm đến nơi nào đó không có sự xuất hiện của anh, anh tĩnh sống... TRUYỆN CỦA DIỄN ĐÀN LÊ QUÝ DÔN

Trong giấc mơ của Hứa Mộ Nhan, giấc mơ rất dài...

Cô mơ thấy mình đi với Tâm Nghi đi đến ngọn núi Pháp Mã Tái.

Khi cô lên đến tòa Mã Tái trên đỉnh núi đó, tất cả thị giác cùng giác quan không khỏi bị cảnh đẹp trước mắt lay động, thật thật rất đẹp.

Mặt trời ấm áp vẩy trên mặt nước trước mắt, mặt biển ấy, rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho người ta có cảm giác rất sợ, nếu hô hấp không cẩn thận sẽ đem vẻ yên tĩnh này đánh vỡ.

Màu xám trắng khô ráo của nham thạch, thấp lùn lại gần như bị ánh sáng mặt trời hong khô, chậm rãi di chuyển màu trắng của thuyền buồm, dừng sát ở bên bờ du thuyền tư gia. Tôn lên vẻ đẹp Trạm Lam Địa Trung Hải, xinh đẹp làm say lòng người..

Hứa Mộ Nhan chậm rãi mở ra đôi tay, tham lam hưởng thụ cảm giác gió biển đập vào mặt.

Đứng ở đỉnh núi này làm người ta có thên dũng khí, nhìn mặt biển xa xa, cô có có ý niện muốn chạm vào, một loại dục vọng, vì vậy cô đi dọc theo đường núi quang co, gập ghềnh hướng chân núi mà tới.

Xuống núi nếu so sánh lại với lên núi nhẹ nhóm hơn, nhưng đường mòn kia so với đường lên núi quanh co, cô đi tới đi lui thấy xa xa có bóng người, cô bám theo một đoạn đã nhìn thấy cảnh đẹp quen thuộc, cuối cùng cũng có thể chạm tới mặt biển rồi.

Khi cô vừa chuẩn bị gọi người kia, bầu trời chợt đổ cơn mưa mù mịt, cái bóng dáng quen thuộc kia vẫn cứ đi về phía trước, nhìn thấy như anh ta đang di vào trong biển rồi.

“Mau quay lại, phía trước rất nguy hiểm!”

Hứa Mộ Nhan tăng nhanh bước chân nghĩ muốn tiến lên ngăn cản, nhưng đường lại trơn do trời mưa ướt, đế giày ma sát lại không tốt, ở trên đường mòn hai chân liền bị trượt mà lăn xuống dưới, đặt mông trượt đến tận sơn đạo sườn dốc.

Ngoài vết thương vẫn là đau, nước mắt càng thêm chảy ra ngoài vì bất lực, cô nắm chặt một bên bụi cây, muốn mượn lực đứng lên, bởi vì không thể chịu được vết thương trên chân, còn chưa đứng vững liền ngồi xuống, liền kêu mấy tiếng: “Này, cứu cứu tôi.”

Người ở ngoài xa rốt cuộc dừng bước, quay đầu lại, Hứa Mộ Nhan đã thấy rõ mặt mũi của người nọ, trái ti ngẩn ra, lại là anh!

Sau một khắc, Hứa Mộ Nhan chợt mở mắt, đập vào mi mắt là màu trắng xóa của trần nhà, tiếp theo là mùi vị gay mũi của thuốc khử trùng.

Suy nghĩ của cô không khỏi đình trệ mấy giây, thì ra mới vừa nãy là nằm mơ...

“Chị dâu, chị đã tỉnh lại rồi!” Ngay sau đó bên tai truyền đến một thanh âm vui mừng....

Cô mem theo phương hướng của giọng nói nhìn sang, mới chú ý tới giờ phút này bên giường có hai người mặc áo trắng một bác sĩ, một y tá.

Cô theo bản năng ngồi dậy: “ Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

“Chị đã ngủ xuốt hai ngày, anh trai... anh ấy...chị dâu, chị muốn ăn chút gì không?”

Bùi Lạp Thần vốn định nói cho cô biết, Bùi Lạp Minh cực nhọc ngày đêm chăm sóc cô hai ngày, nhưng mới vừa nãy anh trai chợt nhận được một cú điện thoại, mà lúc sau sắc mặt nặng nề rời đi, chắc là cô cũng không muốn cậu nhắc về anh trai trước trước mặt cô đâu.

“Tôi không đói bụng, Lạp Thần mau đỡ tôi...”

“Cái gì? chị mau nói, em nhất định sẽ giúp chị đi làm ngay.”

“Tôi muốn về nhà tĩnh dưỡng, không muốn đợi trong bệnh viện.”

Ý niệm đầu tiên khi Hứa Mộ Nhan vừa tỉnh lại chính là muốn xuất viện, sau đó đợi thân thể khá hơn sẽ thu thập đò đạc rời khỏi Bùi gia, cùng Bùi Lạp Minh ly hôn.

“Chuyện này,... em sẽ đi hỏi bác sĩ một chút, nếu như có thể xuất viện chúng ta hãy về nhà tĩnh dưỡng.”

Hứa Mộ Nhan gật đầu mộ cái.

Bởi vì thân thể cô đã không còn gì đáng ngại, cho nên bác sĩ đã đồng ý cho cô về nhà nghỉ ngơi.

Trở về Bùi gia, Hứa Mộ Nhan có cảm giác xa lạ, Bùi Lạp Thần đã nói cho cô biết, Hạ Tình đã được chuyển tới nơi ở khác, Hứa Mộ Nhan lơ đễnh cười cười.

Đêm hôm ấy, Bùi Lạp Minh không có trở lại biệt thự, mẹ Bùi nói trong công ty có việc gấp, anh cần phải ở lại công ty xuốt đêm để xử lý.

Hứa Mộ Nhan tùy tiện ăn vài miếng cơm liền đi lên lầu, thân thể của cô cũng đã tốt lên nhiều, chuẩn bị suy nghĩ về nội dung bản thỏa thuận ly hôn.

Ngày thứ hai, thời điểm cô chuẩn bị ra ngoài tìm văn phòng luật sư Sự Vụ Sở, lại nhận được một cuộc điện thoại...

“Xin chào, xin hỏi cô chính là Hứa Mộ Nhan tiểu thư phải không?”

“Vâng, là tôi, xin hỏi ông là...?”

“Xin chào, tôi là luật sư Chí Vĩ của văn phòng luật Sự Vụ Sở, tôi đang thực hiện công việc Hạ tiên sinh giao phó, muốn chuyển cho cô một lá thư, đồng thời muốn mời cô hai giờ chiều đến Sự Vụ Sở để chúng tôi có hể đọc di chúc của Hạ tiên sinh.

Hạ.... Hạ Khác?

Di chúc?!!

Hứa Mộ Nhan nhíu mày, sẽ không phải công ty lừa đảo nào đấy chứ?

Hạ Khác làm sao có thể để lại di chúc cho cô đây?

Kể từ mấy năm trước sau khi hai người chia tay, liền cũng không có liên lạc qua, cô cũng chỉ thỉnh thoảng mở ti vi xem cậu biểu diễn mà thôi, chuện này cô càng nghĩ càng thấy khả nghi, rồi sau đó cô không thể nói được thêm lời nào nữa, liền ngắt cuộc gọi.

Nhưng ngay sau đó một hồi tiếng chuông lại vang lên.

Hứa Mộ Nhan có chút không nhịn được nhận điện thoại, đang định mở miệng mắng to, lại nghe thấy đối phương nói, "Hạ tiên sinh ở bệnh viện Cao Tuần buổi tối đã qua đời."

Nghe vậy, tay của cô không khỏi cứng đờ, cầm di động nhất thời dừng lại.

Chốc lát, cô nói lại: "Ông chém gió tám đạo cái gì, nhất định mấy người là công ty lừa gạt đúng không? Hạ Khác không có lý do gì sẽ không chế như thế đâu."

"Bởi vì Hạ tiên sinh mắc phải bệnh ung thư giai đoạn cuối, hai tháng trước cậu ấy tới công ty của chúng tôi để ủy thác bản di chúc này."

"Ông nói láo! Tôi không tin, Hạ Khác là người mẫu nổi tiếng, nếu thực sự cậu ấy chết rồi, thì sao không có một chút tin tức nào chứ?" Hứa Mộ Nhan cố gắng bình tĩnh để làm cho mình tỉnh táo, quả quyết chất vấn lại đối phương.

Hình như đối phương đối với những lời chất vấn của cô đã trở nên quá quen thuộc rồi, đối phương bình tĩnh nói tiếp, "Hứa tiểu thư đừng kích động, mấy ngày nữa tin tức sẽ được truyền bá thôi, bởi vì quốc gia chúng ta không cho phép chết không đau, Hạ tiên sinh là ở Thụy Sĩ chết không đau."

Cái....Cái gì?

Chết không đau?

"Hứa tiểu thư, sau buổi trưa, hai giờ, mời đến Sự Vụ Sở để nghe chi tiết về bản di chúc của Hạ tiên sinh, đến để nhận lá thư của Hạ tiên sinh." Bên đầu điện thoại kia luật sư vẫn nói, còn Hứa Mộ Nhan lại đắm chìm trong những kinh ngạc.

Cô rất kinh ngạc, rất khiếp sợ, hơn nữa lại càng không tin!

Sinh mạng của con người rất quý, nhưng lại cứ lẳng lặng như vậy mà ra đi, không một tiếng động...

Không, không, đây nhất định không phải sự thật!

Nhất định không phải!

Hứa Mộ Nhan vội vàng mở danh bạ điện thoại, tìm được số điện thoại của Hạ Khác, liền nhấn nút gọi.

"Thật xin lỗi, số máy quý khác vừa gọi hiện không liên lạc được, hãy để lại lời nhắn sau tiếng píp." Bên đầu điện thoại kia chuyền đến một âm thanh máy móc lạnh lẽo.

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định liền gọi lại, một lần, hai lần, ba lần, bốn lần....

Cô không biết mình đã gọi bao nhiêu lần....

Cho đến khi nước mắt lăn xuống, ruốt cuộc, cô mới thực sự tin rằng Hạ Khác đã đi...

Đây chính là đã chết, cũng không thể nói chuyện được rồi.

Đột nhiên cô cảm thấy rất sợ, rất sợ, cô cứ khóc, càng không ngừng khóc, rồi sau đó không tự chủ được bấm số gọi cho Bùi Lạp Minh.

Nhưng người nghe máy lại không phải Bùi Lạp Minh, "Chị Mộ Nhan chị tìm Lạp Minh có chuyện gì? Anh ấy hiện tại không tiện nghe điện thoại của chị."

Nghe thấy những lời của Hạ Tình, ánh mắt Hứa Mộ Nhan co rút lại, bọn họ như thế nào có thể ở chung một chỗ?

Không phải mẹ Bùi nói Bùi Lạp Minh đến công ty làm thêm giờ sao?

A, không sao, dù thế nào đi nữa anh ở chung cùng một chỗ với người anh yêu là quyền tự do của anh, anh với cô đã không còn quan hệ gì rồi.....

Ngay sau đó, Hứa Mộ Nhan đã tắt điện thoại, cô không muốn nghe thấy giọng nói của Hạ Tình.

Rồi sau đó cô bấm số điện thoại của Bùi Lạp Thần, khi nghe tiếng khóc rống của cô trong điện thoại, cậu liền bị hù dọa, vội vàng cúp điện thoại chạy hướng về phía nhà....

Cả buổi chiều đó, Hứa Mộ Nhan vùi đầu trong ngực Bùi Lạp Thần không ngừng thút thít, làm áo sơ mi của cậu bị ướt một mảng lớn trước ngực....

Hồi lâu sau, cậu hỏi cô xem đã xảy ra chuyện gì, Hứa Mộ Nhan không biết nên nói với cậu như thế nào, chỉ có thể ôm Bùi Lạp Thần chặt hơn, giờ phút này cô cần một người có thể đem lại cho cô ấm áp, dùng cách này để tự nói với chính mình, giờ phút này bọn họ vẫn còn sống...

Gần tối, bởi vì khóc nhiều mệt mỏi mà ngủ sau, cô đã tỉnh dậy trong lòng Bùi Lạp Thần, cô lẳng lặng nghe tiếng hô hấp đều đều khi ngủ của cậu, cùng với quy luật tim đập, Hứa Mộ Nhan đột nhiên cảm thấy rất may mắn, may mắn vì bên cạnh mình còn có một người quan tâm đến mình.

"Bây giờ, có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì không?" Đột nhiên cậu mở mắt, mở miệng hỏi.

Thì ra là cậu cũng thật sự không có ngủ say.

Ngắm nhìn tầm mắt quan tâm của cậu, cô nhàn nhạt mở miệng, "Hạ Khác,.... cậu ấy đã chết."

"Hạ Khác? Chị nói là người mẫu nam nổi tiếng Hạ Khác đó sao?"

"Đúng vậy... một mạng người cứ như vậy mà ra đi...." cô thản nhiên nói.

"Chị biết không, em không ngờ cậu ta sẽ chết, cậu ta còn trẻ tuổi như thế....."

Bùi Lạp Thần yên lặng nhìn cô, rồi sau đó đưa ngón tay cái ra êm ái lau đi nước mắt của cô, "Về sau em nhất định sẽ không chết trước, bởi vì em không muốn nhìn thấy cảnh chị khóc như vậy..."

Ra đi trước chính là may mắn, bởi vì bây giờ lưu lại chỉ toàn là nước mặt....

Cô biết ý tứ của Bùi Lạp Thần, hốc mắt lại không tự chủ mà đỏ lên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Mộ Nhan bật ti vi lên, quả nhiên......

Tất cả đều giống như luật sư nói,truyền thông như ong vỡ tổ, tranh nhau đăng tin về cái chết của người mẫu Hạ Khác...

Cô không có đến văn phòng luật sư, bởi vì cô không biết anh ta muốn để lại thứ gì cho mình, tại sao lại muốn để lại cho mình...

Cuối cùng thì luật sư tìm tới cửa, cũng nói cho cô biết, Hạ Khác đem tất cả tài sản, bất động sản, tiền gửi ngân hàng, cổ phiếu, bảo hiểm, chia làm ba phần, trong đó một phần ba để lại cho em gái duy nhất của anh Hạ Tình, một phần ba khác lấy danh nghĩa anh ta làm từ thiện, trợ giúp những đứa trẻ trong cô nhi viện, cuối cùng một phần còn lại để lại cho cô, kèm theo một lá thư.

Một phần ba, đó không phải là một con số nhỏ, Ặc.. trong lòng Hứa Mộ Nhan khiếp sợ không thôi, không có cách nào hồi phục, cho đến khi cô đem thư của anh mở ra...

Mộ Nhan:

Thời điểm khi lá thư này đến tay em, anh nghĩ mình đã không còn ở đây rồi.

Tha thứ cho anh lúc đầu đã đi nơi khác để phát triển sự nghiệp mà bỏ qua tình cảm giữa chúng ta, cho nên xin em không cần cự tuyệt tài sản anh để lại cho em....

Thời điểm khi đột nhiên anh biết mình mắc bệnh ung thư, anh không có cách nào để tiếp nhận tin tức bất thình lình này, cho đến một ngày, chính anh đi qua tầng hai, tầng trẻ sơ sinh, nhìn thấy đứa bé sơ sinh oa oa khóc, anh đột nhiên hiểu một cái đạo lý...

Ban đầu chúng ta ai mà không giống như một đứa trẻ sơ sinh, đều là khóc đi tới thế giới này sao? Có lẽ bởi vì chúng ta cũng biết, chúng ta sắp được nếm những sự việc chua, ngọt, khổ, cay.

Cuộc sống vốn chính là một cuộc khảo nghiệm, không ngừng khảo nghiệm thể lực của chúng ta, sự chịu đựng, tâm lực,... Có vài người đến cuối cùng vẫn không rõ mình đi tới đâu, cho nên họ phải vượt qua những trải nghiệm thất bại, có vài người là hiểu, cho nên khi bọn họ rời đi là mỉm cười, anh muốn khi mình đi là một người cười, cho nên còn dư lại trong cuộc sống, anh bắt đầu cùng hàng xóm sát vách chào hỏi, bắt đầu quan tâm người bên cạnh, giúp đỡ họ....

Sau đó anh liền phát hiện, rằng thế giới này thật đáng yêu, nếu như em biết, xin đừng vì anh mà đau buồn, đồng ý với anh đi đường em muốn đi, anh sẽ tự mình trôi qua cuộc sống, tự mình đem những yêu thương kia đi xa, anh sẽ để lại lời chúc phúc cho em, đem bi thương mang đi...

Cuối cùng, điều duy nhất anh còn không yên tâm chính là em gái của anh Hạ Tình, nếu như có thể, hi vọng em có thể thay anh chăm sóc em ấy nhiều hơn, anh đã đem phương thức liên lạc của em cho Hạ Tình, em không để ý chứ?.

Hạ Khác!

Hạ Khác rời đi, mang lại cho Hứa Mộ Nhan rung động rất lớn, không phải bởi vì yêu, mà là lần nữa cảm nhận được sinh mạng vô cùng mong manh.

Cầm trong tay thư của Hạ Khác, Hứa Mộ Nhan hoảng hốt thật lâu, không ngờ Hạ Tình lòng dạ độc ác như vậy lại là em ruột của Hạ Khác.

Mà Hạ Khác lại hi vọng mình có thể chăm sóc nhiều một chút cho Hạ Tình...

Giờ phút này nội tâm của cô thật giống như đổ ngũ vị, suy nghĩ hỗn loạn tưng bừng...

Hồi lâu, cô chợt có quyết định, tính toán tài sản anh để lại cho mình, trong đó rút ra một phần để giúp đỡ các bé trong cô nhi viện Thế Giới, ngân hàng mỗi tháng đến định kì sẽ tự động cài sổ sách, còn lại là số tiền nguyên được gửi trong ngân hàng, chuyện này cô sẽ không nói cho bất kì ai biết...

Hai ngày sau, Hứa Mộ Nhan hẹn luật sư ra gặp mặt để giúp cô định ra thỏa thuận ly hôn, thời khắc này cô có loại cảm giác như trút được gánh nặng, nhưng tâm còn loáng thoáng đau thương, nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn!

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, nguy rồi, cách giờ hẹn chỉ còn hai mươi phút, vì để có thể đến đúng giờ, trước mắt Hứa Mộ Nhan chỉ có sự lựa chọn là đi đường tắt...

Nhưng khi cô đi vào hẻm nhỏ, không có đi được mấy bước thì chợt cảm thấy thân thể của mình bị một sức lực rất lớn kéo mạnh đến bên tường, rồi sau đó cô nghĩ kêu to cứu mạng nhưng khi vừa mới mở miệng người đó đã đem khăn ướt có tẩm thuốc gây mê đến bịt kín miệng mũi của cô, chỉ chốc lát sau, trước mặt cô bỗng nhiên tối sầm, đã mất đi tri giác....
Bình Luận (0)
Comment