Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 64

Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, thời gian giống như trong nháy mắt ngừng lại, hô hấp lẫn vào nhau càng phát ra nghe càng rõ ràng.

Hai mắt anh nhìn thẳng vào Hoắc Noãn, cái gì cũng không nói...

Một người trầm mặc thì là ăn tinh, hai người cùng trầm mặc chính là áp bức...

Thời điểm khi Hoắc Noãn tính toán định mở miệng đánh tan sự trầm mặc thì lại thấy trên khuôn mặt tuấn dật của Bùi Lạp Minh chợt nở một nụ cười xấu xa...

“Lạp Minh... em..”

Chẳng lẽ anh nhìn ra được ý đồ của cô?

Trong người của Bùi Lạp Minh luôn luôn tĩnh mịch giờ phút này lại hiện lên một trận sương mù đang rít gào, rồi sau đó vẻ mặt anh mê ly đem môi của áp thật khít vào đôi môi đỏ mọng của Hoắc Noãn...

Đại não của Hoắc Noãn trong nháy mắt như bị tia sét đánh trúng, trong đầu một mảng trống rỗng, hai mắt mở thật lớn, ngạc nhiên ngước nhìn người đàn ông ở đối diện...

Một giây kế tiếp, môi của anh giống như mưa rơi lạnh lẽo rơi xuống chiếc cổ trắng ngần của cô...

Không có thương tiếc, không chút nào dịu dàng, chỉ có lỗ mãng, thật giống như một muốn phát cáu, muốn cắn nuốt cổ của cô.

Nằm ở dưới đất, Hoắc Noãn hô thấp một tiếng, nhưng âm thanh đó lại bị đôi môi của Bùi Lạp Minh ngăn chặn lại.

Môi của anh ở trên môi của cô hành hạ, trằn trọc, mang theo sự phẫn nộ như gió bão mưa rào.

Thừa dịp cô lấy hơi thì chiếc lưỡi linh hoạt của anh giống như một chiếc lưỡi rắn, cặy ra hàm răng chui qua phần môi của cô vào trong khoang miệng, cùng chiếc lưỡi của cô quấn quýt.

Cô hết sức phối hợp, nhưng sự phối hợp của cô chỉ giống như làm anh càng thêm điên cuồng chiếm đoạt, hình như anh không có ý tứ muốn buông ra.

“Mộ Nhan.... em là không được lừa tôi đấy.. tôi sẽ không bỏ qua cho em... biết không?”

Nghe được lời thì thầm của anh, con ngươi của Hoắc Noãn chợt co rút lại, tâm tính thiện lương tựa như tức khắc bị một cánh tay nắm chặt, làm đau một mảng...

Ngay giờ phút này cô rất hận, nhưng cô không quan tâm, cô đối với anh là tình thế bắt buộc...

Bùi Lạp Minh, anh là của em, là của riêng một mình em!

Thời điểm rạng sáng, Hoắc Noãn bị một cơn ác mộng làm tỉnh, trên trán nhẵn nhụi hiện đầy mồ hôi rịn ra, trên người từng trận đau nhức đánh tới, cô khẽ nghiêng mặt nhìn qua Bùi Lạp Minh đang ngủ say ở bên cạnh, trong lòng tràn đầy ngọt ngào...

Cô và anh rốt cuộc cũng đã đi tới bước này...

Rồi sau đó cô chống lên sự đau đớn vô lực của cơ thể, đi tới bên cạnh cửa sổ, gió nhào tới trước mặt, từng trận lạnh lẽo thấm vào da thịt, để cho lòng cô chợt thanh tịnh.

Sau đó Hoắc Noãn đi tới bên cạnh giường lấy ra điện thoại của Bùi Lạp Minh, nhắn một cái tin nhắn rồi gửi đi cho một người, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười lạnh lùng...

Hôm qua khi Hứa Mộ Nhan chạy từ công ty Hoàn Vũ ra liền trực tiếp trở về nhà, cô biết có lúc cô rất cố chấp, nhưng cô cũng có nguyên tắc riêng của mình, nếu như bởi vì chuyện này mà cô bị sa thải thì cô cũng tự tại mừng rỡ, nhưng cô chỉ sợ Bùi Lạp Minh bắt cô phải trả chi phí bồi thường kia....

Một nghìn nhân dân tệ!

Coi như bán cả cô đi cũng không đủ...

Cô quyết định đi xuống lầu để đi tản bộ, để tập trung suy nghĩ lại,suy nghĩ một chút biện pháp xử lý như thế nào...

Vừa mới đi ra khỏi nhà trọ, cô liền nhìn thấy một người đàn ông lịch sự nho nhã, hay tay đàn cắm trong túi quần, trên mặt nở nụ cười đang từ từ đi đến chỗ cô.

A!

Tại sao anh lại tới đây?

Đợi cho đến khi Cố Vĩ đi tới trước mặt cô, sau đó cô mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Ai nha, hôm nay giống như là không có gió nha, làm thế nào lại có thể thổi Willson tới?”

Nói thật Cố Vĩ đột nhiên xuất hiện tại nhà mình, thật có chút không ngờ, không phải là anh đã biết cô có chuyện ở công ty Hoàn Vũ chứ?

“Anh vừa lúc nãy cùng với một người quen ở một nhà hàng lân cận nói chuyện xong, cho nên liền thuận đường tới đón em cùng đi ăn cơm tối.”

“Tốt rồi, Duẫn Kiệt hôm nay sẽ ở lại nhà thầy giáo học bổ túc, tôi đang lo buổi tối một người nên ăn cái gì đây!”

“Ăn từ từ thôi, không có ai giành với em đâu.” Cố Vĩ buồn cười nhìn Hứa Mộ Nhan đang cùng thức ăn chiến đấu, tướng ăn của cô mặc dù không được thẩm mỹ quá, nhưng lại rất thú vị.

“Em hiện tại rất đói, đúng rồi, anh không biết đâu em chính là đi làm ở Hoàn Vũ, không biết có phải có người ở trong phòng ăn phân phối thức ăn cố ý nhằm vào em hay không, mỗi lần vừa đến thời điểm gọi thức ăn lượng cơm và thức ăn của em đều giảm đi một nửa, suy nghĩ một chút cũng thấy không thoải mái.” Hứa Mộ Nhan vừa nói vừa tức giận cầm ly nước trái cây lên uống một hớp.

Cố Vĩ nhìn bộ dáng canh trừng dí dỏm của cô, nụ cười trên mặt càng phát ra sâu hơn, rút ra khăn giấy đưa cho cô, sau khi cô nhận lấy lại lau lung tung rồi lại tiếp tục ăn tiếp.

“Khóe miệng còn chưa lau sạch sẽ đâu đấy.” Cố Vĩ chỉ chỉ mặt cô nói.

“Nơi nào?”

“Bên kia.”

Hứa Mộ Nhan vẫn là không có lau đi, thấy thế anh định cầm khăn giấy thay cô lau đi vệt mỡ đông ở trên khóe miệng.

Hai người đều là không câu nệ tiểu tiết, cũng không cảm thấy hành động này có gì quá đáng, vừa nói vừa cười vừa nói nhăng nói cuội, không chút nào để ý đến ở một góc khuất trong nhà hàng đang có một đôi mắt chăm chú nhìn hành động của hai người.

“Đúng rồi, anh có một người bạn cho vài vé mời đến quán rượu uống rượu có thể được giảm giá, qua tối nay là không còn giá trị rồi, không bằng chúng ta tới đó ngồi một chút?”

“Được, cũng tốt, vừa lúc ăn cơm xong có thể vặn eo, tất cả đều có thể tiêu mỡ rồi.”

Cùng lúc đó, Bùi Lạp Minh đang ở trong chính phòng làm việc của mình nhức đầu đi đi lại lại, gần đây không biết đã làm như thế nào, một tập đoàn bí ẩn nào đó đã tung ra một khoản tiền lớn thu mua cổ phần công ty trước anh, vốn là anh định sẽ thu mua thu mua thật tốt những cổ phần kia, có cơ hội thật tốt để tiến vào làm người đứng đầu Hội đồng quản trị, nhưng bây giờ lại có người là trở ngại kế hoạch của anh, rốt cuộc là người nào?

Anh cũng đã nhờ Lý Tuấn âm thầm điều tra người thần bí kia, nhưng cái gì cũng không điều tra được, thật là gấp chết anh rồi....

Rốt cuộc là ai đã âm thầm chống đối anh đây?

Đúng lúc này điện thoại trên bàn của anh vang lên, liếc mắt liền thấy là điện thoại của Lý Tuấn, chẳng lẽ cậu ta đã điều tra được việc gì sao? Anh liền lập tức nhận điện thoại.

“Trời ạ, làm sao bây giờ cậu mới nghe điện thoại?”

“Thế nào? Có phải hay không tra được cái gì?” Mày rậm của Bùi Lạp Minh chau lại nói.

“Việc kia còn chưa có, chẳng qua tôi có một tin tức nóng muốn cho cậu biết mà thôi” Lý Tuấn thần bí vừa cười hề hề vừa nói.

“Tin tức nóng? Có chuyện gì thì mau nói, tôi đang bận rồi, không rảnh vòng vo với cậu đâu.”

“Được được được, thật ra thì cũng không phải chuyện lớn gì, chính là khi tôi đến nhà hàng ăn tối, tôi đã thấy phía đối diện có một đây nam nữ, nhìn hành động của họ rất thân mật là cho tôi ăn không ngon miệng rồi.”

“Biểu tối khuya như vậy còn cùng tôi nói cái này, ăn cơm đến ngu người rồi sao, đã tốn thời gian nghe cậu nói bậy bạ rồi, cúp máy đi.”

“Đợi đã nào....! Hãy nghe tôi nói hết đã nào, người phụ nữ thì dáng dấp động lòng người, tên là Hứa Mộ Nhan, nếu như muốn biết người đàn ông ngồi đối diện là ai thì hãy nhanh nhanh tới đây, nếu như tới chậm thì tự gánh lấy hậu quả.”

“Tiểu tử cậu lại muốn mượn cơ hội này lừa dối đem tôi đi ra ngoài, rồi sau đó thuận tiện mời cậu đi đến quầy rượu uống rượu có đúng hay không? Được rồi, hôm nay tôi rất bận, để hôm khác nhá.”

“Huynh đệ tốt, có trời đất chứng giám, lần này tôi thật không có cố tình tìm lý do kêu cậu ra ngoài tính tiền đâu, tôi liếc mắt đã nhìn thấy một đôi nam nữ, tôi chắc chắn đó là Hứa Mộ Nhan! Nếu như cậu không tin tôi, tôi có thể gửi cho cậu một bức ảnh làm minh chứng để cho cậu xem một chút.”

“Nghe thấy giọng Lý Tuấn thành khẩn như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ này lại ở cùng một chỗ với người đàn ông khác vui vẻ?

“Lý Tuấn, cậu trước hết hãy đi theo họ xem rốt cuộc họ đi đâu, sau đó tôi sẽ đến.” Bùi Lạp Minh tỉnh táo phân phó nói, sau đó tắt điện thoại, trên khuôn mặt tuấn dật như bao trùm một tầng băng tuyết, làm cho người ta không rét mà run, tròng mắt tĩnh mịch giờ trở nên âm u.

Trong quán rượu Bất Dạ Thành, ở hàng ghế dài cạnh quầy rượu, Hứa Mộ Nhan đang cùng Cố Vĩ đang ngồi cạnh một đĩa đầy hoa quả, bên cạnh còn có bia.

“Thầy, vì không muốn để cho thầy thấy bộ dạng luống cuống sau khi uống say của em, cho nên em liền uống chút đồ uống trái cây là được rồi.”

“Được, phụ nữ uống rượu đối với da sẽ không tốt.”

“Em nhất trí cả hai tay hay chân.” Hứa Mộ Nhan nhoẻn miệng cười trong lúc vô tình thấy một bóng dáng cao lớn đang hướng về phía bọn họ đi tới.

Đợi cô định thần nhìn lại, bất giác hít một hơi, sao... làm sao Bùi Lạp Minh lại tới đây?

Anh làm sao cũng tới nơi này?

Hứa Mộ Nhan không khỏi có chút chột dạ cúi thấp đầu, đang suy nghĩ không biết có nên hay không nên đi giải thích với anh về chuyện hôm qua mình tự ý chạy khỏi công ty, thì chỉ thấy Bùi Lạp Minh đi vòng qua chỗ hai người đang ngồi rồi đi về phía căn phòng ở đối diện.

Nhìn thấy cô mà không liếc mắt nhìn một cái, thật là một người ngạo mạn, mình cũng không phải là gì của anh, tại sao lại phải như ăn trộm trốn anh làm cái gì chứ.”

Hứa Mộ Nhan ơi là Hứa Mộ Nhan, cô thật là đã bị cửa kẹp đầu rồi, dùng đầu ngón chân cũng biết anh buổi tối đêm khuya trừ tới nơi này tán gái ra thì còn có thể làm gì, cũng nhiệt tình thật.

Cô đã cùng anh không còn quan hệ!

Nghĩ tới đây, cô thầm mắng bản thân mình trong lòng hàng nghìn lần, rồi sau đó bưng ly nước trái cây trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.

Cố Vĩ thấy sắc mặt Hứa Mộ Nhan khi thấy Bùi Lạp Minh đến liền thay đổi trong nháy mắt, “Thế nào, hai người ở trong công ty cãi nhau sao?”

Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan vội vã lắc đầu, “Thầy, em còn muốn rời khỏi công ty Hoàn Vũ chết đi được.”

“Chuyện của em anh biết rõ, chẳng qua anh còn hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ, dù sao hoàn cảnh ở Hoàn Vũ vẫn rất tốt, ở đấy em cũng có thể đi theo nhiều nhà thiết kế nổi tiếng học thiết kế, lại còn có thể mặc những bộ trang phục đó để truyền bá, không phải rất tốt sao? Có rất nhiều người mơ ước mà còn chưa có được cơ hội đấy đâu đấy.”

“Nhưng mà em lại...”

Hứa Mộ Nhan vừa mới mở miệng liền nhìn thấy Bùi Lạp Minh đang ôm một người phụ nữ, cử chỉ hết sức thân mật từ trong gian phòng vừa nãy đi ra.

Hai người không coi ai ra gì kề vai vào vai, Bùi Lạp Minh vẫn không quên ở bên eo người phụ nữ qua lại ma sát, mà người phụ nữ đấy còn không kém cứ cố dán thật chặt vào trên người anh, mà khi chưa ra khỏi cửa thì Bùi Lạp Mih đã cúi đầu xuống hôn vào môi người phụ nữ đó, người phụ nữ được đà càng thêm ngượng ngùng áp sát vào ngực Bùi Lạp Minh.

Anh đem cửa quán rượu làm sân khấu rồi sao?

Thật là ngây thơ!

Anh không sợ trong ở trong bóng tối của quán rượu sẽ có phóng viên chụp trộm sao?

Trong mắt Hứa Mộ Nhan hiện lên sự kinh bỉ đối với đôi nam nữ kia, rồi sau đó cô cầm dĩa lên hung hăng xiên lấy vài miếng dưa hấu trên đĩa, Cố Vĩ thấy sự tức giận của cô in rõ rệt trên mặt, hơn nữa trong mắt lại không che giấu được sự mất mác, anh cảm thấy tim mình thật giống như bị kim đâm mấy nhát, thì ra là cô vẫn không có quên được Bùi Lạp Minh.

“Thầy, chuyện này... em đi vệ sinh một chút.”

Bùi Lạp Minh cùng người phụ nữ đó đi ra khỏi cửa quán rượu, người phụ nữ thùy mị kéo cánh tay của anh, “Anh đẹp trai, tiếp theo chúng ta nên đến nhà anh hay đến nhà em đây?”

Một giây kế tiếp Bùi Lạp Minh đem người phụ nữ đó đẩy ra, trong mắt tràn đầy chán ghét, giống như là chỉ cần liếc nhìn nhiều một chút cũng sẽ làm cho mắt mình bị ô nhiễm, “Mới vừa rồi chỉ là diễn kịch mà thôi, cô không cần thiết phải làm thật như vậy!”

Nói xong anh liền lái xe rời đi, cứ như vậy ném người phụ nữ đó ở cửa quán rượu, tức bực dậm chân.

Khi lái xe đi được hơn một trăm mét, anh càng nghĩ càng không yên lòng, mình cứ như vậy mà đi, ngộ nhỡ tên Cố Vĩ đó thừa dịp cô uống say, đối với cô làm ra chuyện xấu xa gì thì làm thế nào?

Hơn nữa người phụ nữ này rất dễ dàng nhẹ dạ tin người khác, không may sẽ bị Cố Vĩ lừa gạt mất.

Nghĩ đến, ngay lập tức anh liền đem xe thay đổi phương hướng, hướng quán rượu đi tới.

Người phụ nữ này không thể để cho anh bớt lo lắng đi sao, anh thật hoài nghi chả nhẽ kiếp trước anh thiếu nợ cô sao?

Nghĩ tới, Bùi Lạp Minh không khỏi tăng tốc độ xe...

Giao chìa khóa cho người trong coi ở bãi đỗ xe, Bùi Lạp Minh mặt âm trầm hướng tới góc hai người đang ngồi đi tới, không đợi Hứa Mộ Nhan phản ứng kịp, anh đã bắt lấy cánh tay của cô, đem cô lôi ra ngoài.

Hứa Mộ Nhan đột nhiên bị Bùi Lạp Minh dùng lực lớn kéo đi như vậy thiếu chút nữa đã bị ngã xuống sàn.

Một màn này thật giống như diễn cảnh cường đạo bắt cóc nữ thường dân.

“Anh đang làm gì vậy, mau buông tay tôi ra.” Hứa Mộ Nhan lảo đảo đi theo anh đi về phía trước được mấy bước cũng không chịu đi về phía trước nữa, tay phải gắt gao nắm lấy một góc của quầy rượu, anh luôn bá đạo như vậy, nghĩ ra được gì là làm ngay, tuyệt không suy tính đến cảm giác của cô.

Bùi Lạp Minh thấy cô nhìn mình như vậy, lửa giận trong người trong nháy mắt càng bùng phát, cánh tay kéo tay cô cũng vô ý tăng thêm sức lực, “Có phải hay không cảm giác được mình có chút khả năng, có mấy phần thùy mị là không chút kiêng kị ngã vào lòng người đàn ông khác? Cô cũng không có áng chừng phân sức lượng của mình sao?”

“Bùi Lạp Minh, anh nổi đên là cái gì?” Nghe được lời nói ác độc đả thương người của anh, Hứa Mộ Nhan hung hăng bỏ tay của anh ra.

Hai người lôi lôi kéo kéo, tức giận nói lớn, người trong quán rượu cũng rối rít nhìn về phía họ, thấy thế mặt của Hứa Mộ Nhan tức khắc liền có một mảnh hồng nhuận hiện lên trên mặt, hận không thể tìm một kẽ đất để chui xuống.

“Bùi Lạp Minh, anh mau buông tay Mộ Nhan, như vậy sẽ làm đau tay cô ấy.” Cố Vĩ rốt cuộc cũng không nhìn nổi, tiến lên ra mặt thay cho Hứa Mộ Nhan.

“Anh là cái thá gì, có tư cách gì trông nom chuyện của tôi? Chán sống rồi đúng không?” Bùi Lạp Minh nhìn sự quan tâm của Cố Vĩ dành cho Hứa Mộ Nhan, lửa nóng càng thêm tăng nhanh, hướng Cố Vĩ đánh tới tấp.

“Mộ Nhan phải... cô ấy là vợ của tôi, tôi không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương cô ấy.” Cố Vĩ không hề yếu thế mắng lại.

Anh mới vừa rồi thiếu chút nữa đã nói ra quan hệ của hai người, cũng may là kịp thời nghĩ tới.

Lời nói của Cố Vĩ không thể nghi ngờ nữa là đã thêm dầu vào lửa, Bùi Lạp Minh nhất thời nổi trận lôi đình, “Willson, chỉ bằng anh mà cũng dám khiêu chiến với tôi, không nghĩ tới trước kia anh chỉ giả vờ ngây ngô, chớ có không biết tự lượng sức mình mà đòi ăn thịt thiên nga, đừng nói tôi không đề cập đến, lúc đó ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết.”

Hứa Mộ Nhan thấy hai người giống như đang giương cung bạt kiếm như vậy, kiểu như là muốn đánh nhau, vội vàng đi đến bên cạnh Cố Vĩ, “Thầy, chắc là anh ta đã uống nhiều rượu quá cho nên mới ở nơi này nói xằng nói bậy, thầy cũng đừng chấp nhặt với anh ta.”

Cố Vĩ thấy trong mắt Hứa Mộ Nhan lộ ra bất đắc dĩ cùng trên mặt hiện lên nhất mạt lo lắng cho mình, liền không nói chuyện nữa.

Bùi Lạp Minh nhìn cô chẳng những không hướng về phía mình, ngược lại hướng về phía Cỗ Vĩ, lý trí duy nhất trong mắt hầu như đã biến mất không còn, không để ý đến hình tượng mình đường đường là một tổng giám đốc, một quyền hướng về phía Cỗ Vĩ.

Anh không kịp chuẩn bị đã bị đánh một quyền, khóe miệng nhất thời trào ra máu tươi, khi Bùi Lạp Minh lần nữa huơ huơ ra quả đấm thì lúc này Cố Vĩ thật biết phối hợp vươn tay ra đỡ, không thể để cho Bùi Lạp Minh đánh tới.

Hứa Mộ Nhan kinh ngạc nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau loạn thành một đoàn, còn lật tung bàn ghế, còn đưa tới không ít người xe náo nhiệt không muốn can ngăn, trong lòng gấp đến độ cũng không thể nào nghĩ ra được kế sách nào.

Giờ phút này đang đứng cạnh cô là một người khách không lo lắng cầm chai rượu uống, cô hạ quyết tâm, cô liền tiến lên trước đoạt lấy chai rượu của người nọ, sau đó hung hăng ném về phía dưới đất.

‘Phanh’

Tất cả mọi người đều đồng nhất giật mình, hai người đang đánh nhau trong nháy mắt cũng dừng lại động tác, quanh thân cô các khách đều rối rít kêu to lên, không thể nghi ngờ là những người này nhất định phải làm cho bọn họ phân thắng thua....

Mắt thấy tình hình này chẳng những không có tốt lên mà còn ngược lại càng đốt càng cháy, Hứa Mộ Nhan là vừa nóng vừa giận.

Một mặt lo lắng cho Bùi Lạp Minh, một mặt lo lắng Cố Vĩ chỉ sợ sẽ không chịu nổi quả đấm của đối phương...

“Được được được, hai người các anh liền đánh đủ đi, dứt khoát đánh chết đối phương đi.” Hứa Mộ Nhan đột nhiên hét lớn một tiếng, rồi sau đó đẩy đám người đang đứng xem kia ra, hướng cửa quán rượu đi tới.

“Hứa Mộ Nhan, cô đứng lại đó cho tôi.” Sau lưng chợt vang lên một âm thanh gầm nhẹ, cô không chú ý tiếp tục đi về phía trước, nhưng lại bị Bùi Lạp Minh đuổi theo.

“Anh lôi kéo tôi làm cái gì chúng ta không có quan hệ gì cả, anh cần gì phải như vậy chứ?”

Lúc này lối đi bộ đột nhiên có một ánh đèn xe xông tới, tiếp theo đó là gương mặt điển trai vẫn như cũ xẹt qua, lòng của cô không khỏi run lên, suy nghĩ bị quấy rầy hỗn loạn vô cùng...

“Cô nói đi, Duẫn Kiệt có phải con trai của hai chúng ta?”

Nghe được lời anh nói, con ngươi Hứa Mộ Nhan không khỏi co rụt lại, anh... chẳng lẽ anh đã... đã biết?

Chỉ là cái suy đoán này rất nhanh đã bị cô hủy bỏ, nếu như anh đã biết tự nhiên sẽ không cần đi hỏi cô nữa...

Rồi sau đó cô cố giả vờ trấn định ngẩng đầu lên, chống lại cặp mắt rất muốn được nghe đáp án của Bùi Lạp Minh, “Nó không phải con của anh.”

Tay nắm giữ trên bả vai cô không khỏi nắm thật chặt, rồi sau đó chợt cười lạnh, “ Hứa Mộ Nhan, cô cho rằng tôi tin vào chuyện cô cùng Cố Vĩ kết hôn sao? An Thần đã đi điều tra, Cố Vĩ khi ở nước Pháp căn bản không có chú ý qua, đừng nói với tôi là hai người chưa kết hôn mà đã có con, hơn nữa con của cô họ Hứa chứ không phải họ Cố.”

“Anh... anh cư nhiên dám lén lút điều tra chúng tôi?”

“Không thể được sao? Cô tốt nhất là nên thành thật trả lời tôi, tiểu tử kia có phải hay không là con của tôi?” Giọng nói của Bùi Lạp Minh như băng, chữ chữ đều bén nhọn, trong tròng mắt phát ra từng trận lạnh lẽo khiến cho cô không khỏi cảm thấy giật mình.

“Không phải, nó đích thực là con trai của tôi cùng Cố Vĩ, vì không muốn làm cho giới truyền thông lộ tin tức không tốt về Willson, cho nên tôi đã để họ của thằng bé là họ tôi, dù sao khi đó sự nghiệp của Cố Vĩ còn chưa có ổn định lại, hơn nữa... Hơn nữa hai chúng tôi vừa mới bàn bạc cách đây không lâu rồi, quyết định cuối năm nay sẽ kết hôn, thỏa thuận ly hôn chừng nào thì anh đưa cho tôi?”

Hứa Mộ Nhan sắc mặt bình tĩnh, trong giọng nói lộ ra sự kiên định, giống như lời cô nói ra toàn là sự thật....
Bình Luận (0)
Comment