Tổng Tài Lão Bà, Ta Lạnh!

Chương 33


    Chương 33
Tô Túc cảm thấy được cuộc đời của hắn chính là bàn trà, mặt trên bày đầy đủ chén tách cùng trà cụ.
Truy cô gái cần tam đại yêu cầu: một gan lớn hai thận trọng ba mặt dày. Nhưng mà, ai có thể nói cho hắn biết hống lão bà nên làm như thế nào?
Phía trước còn có thể ôm Tả Lăng cùng nhau ngủ, hiện tại đâu, hiện tại Tả Lăng mỹ danh viết cùng Thần Tiêu hảo hảo liên lạc liên lạc cảm tình, trực tiếp dọn đến Thần Tiêu phòng ngủ.
Trước mắt, liền hắn một người cô đơn thê lương cắn chăn, bảo bảo còn có Tiểu Cẩm Tú cùng nhau ngủ đâu!
Vì cái gì? Này đến tột cùng là vì cái gì?
Chẳng lẽ hắn phải thỏa hiệp sao? Hay nói giỡn, hắn là ai vậy, hắn chính là... lược đi năm trăm chữ khoe khoang... Tô Túc, hắn làm sao có thể thỏa hiệp...
Tô Túc quyết định cấp Tả Lăng làm một chút cơm chiều "ăn ngon", lấy cái này đến cảm hóa nàng.
Cảm hóa???? Thân, đừng làm rộn...
Tô Túc đầu tiên đem món ăn hôm nay muốn nếm thử viết trên giấy, trên giấy chỉ có bốn đạo đồ ăn, nhưng đủ loại kỳ lạ.
Này bốn món đồ ăn phân biệt là cà chua xào cà pháo, trứng xào cá trắm, cá trắm xào cà chua, canh cá trắm.
Cà chua xào cà pháo?!!
Nhóm cà chua cà pháo bị trúng đạn tỏ vẻ: "Cảm giác sẽ không yêu nổi nữa, cầu buông tha."
Tô Túc đem bổ cá đến chết không nhắm mắt ném vào trong nước, nguyên bản nước sạch sẽ lập tức bị nhiễm tơ máu đến đục ngầu, Tô Túc như thế lặp lại rất nhiều lần, cũng không ngừng tự nói với mình, nhớ rõ bỏ nội tạng... Nhớ rõ bỏ nội tạng...
Rốt cục đem cá rửa, Tô Túc xoay người đi lộng gia vị.
Thần Tiêu trong nhà hình như cũng không có sách dạy nấu ăn gì đó, Tô Túc hàng này cũng là chưa từng làm cơm.
Không có biện pháp, lập tức lấy di dộng các loại đùa giỡn baidu.
Một chút, một vài, lượng nhỏ...
Đây đều là cái gì? Hắn sao biết một chút một vài lượng nhỏ là bao nhiêu.
Baidu, mất công đùa giỡn ngươi nửa ngày...
Đóng di động trong tay, hồi tưởng hồi tưởng đại ca là làm đồ ăn như thế nào.
Đột nhiên nhớ tới đại ca nói, muối là vua của trăm gia vị trong truyền thuyết, nghiêm nghị tôn kính cho hai thìa muối đi vào, nhìn nhìn lại cá lớn như vậy, lại thêm vào hai gạt.
Tiếp theo đem trong nhà mọi đồ gia vị đều không chút nào tiếc rẻ bỏ vào bát, lấy chiếc đũa khuấy khuấy, nhìn nhìn nhan sắc có thể nghĩ ra mỹ vị sau khi làm tốt.
Trong nồi dầu đã muốn sôi tốt lắm, Tô Túc đổ ít nước ở bên trong, sau đó rất quen tay mà đem cá ném đi vào, đồ gia vị trộn trong bát một cỗ não tưới vào trên cá.
Ai, ta hình như đã quên thứ gì, quên đi, không nhớ được nhất định là chuyện không trọng yếu.
Một lát sau, Tô Túc cẩn thận đem cá lật tới lật lui, tái cẩn thận đem cá lật tới lật lui... Tái cẩn thận lật tới lật lui... Tái... Nga, không cần lật nữa, cá đã muốn nát.
Tô Túc rốt cục biết mình đã quên cái gì, cả mớ ruột cá chính đang ở trong nồi nhàn nhã thảnh thơi phiêu phù...
Tô Túc đột nhiên cảm thấy, nấu cơm cũng không phải một sự kiện dễ dàng như vậy, đó cũng cần thiên phú.
Đem hết thảy chứng cứ phạm tội hủy thi diệt tích sau, Tô Túc nhận mệnh...
Hắn căn bản không có tố chất nấu ăn, có này đó thời gian còn không bằng làm thêm hai kiện quần áo.
Aiz, sao mà sau khi yêu một người hành vi của hắn đều trở nên quỷ dị.
Chưa từng có loại cảm giác này, muốn đem mọi thứ tốt nhất đều đưa đến trước mặt tức phụ nhà mình, nhưng mà lại sợ nàng không thích.
Lần này dám đem nàng từ công ty kéo đi ra du lịch, nàng không vui, chính mình làm sao không phải cũng không vui theo.
Chẳng lẽ là hắn làm sai? Hắn không nên tham dự công tác của nàng!?
Vẻ mặt uể oải bước đến phòng làm việc Thần Tiêu chuẩn bị cho hắn, trong ánh mắt mang theo mê mang nhìn chằm chằm máy may.
Có lẽ, hắn thật sự làm sai, giống Tả Lăng như vậy nữ cường nhân là hắn không thể trèo cao...
Có lẽ... Có lẽ, Tả Lăng yêu chính là Tô Ninh, mà không phải nàng - Tô Túc.
Hắn hiện tại tựa như tên trộm nhỏ, trộm được đoạn tình cảm này thật cẩn thận giữ gìn, cũng không dám nói cho người khác biết hắn thân phận thật sự. Đợi cho một ngày nào đó mọi người biết thân phận của hắn, đợi đến sẽ là cái gì? Sẽ tha thứ hắn sao?
Khi đó, hắn chỉ sợ thật sự liền vạn kiếp bất phục!
Tả Lăng, thực xin lỗi...
Tôi chỉ là đã yêu em, xin tha thứ giấu diếm của tôi.
Phòng của Hương Trà Hiên có phong cách, cánh cửa ô vuông nhỏ, cửa sổ cũng là ô vuông, ở ngoài cửa còn có một quầy rượu hình vuông, vách tường bốn phía hơn phân nửa là dùng ca-rô, phía trước bày một ít hũ gốm sứ, ở giữa là một hàng ghế, có một bài dài hình vuông làm bằng gỗ Lê Hoa. xung quanh đặt sáu cái ghế dựa, khiến cho gian phòng tràn đầy phong cách kiến trúc Minh Thanh.
Phòng đặt bên trong diện tích không lớn, mới chỉ có 50m2, ở cửa phòng có để một bàn thờ Quan Công, trên có ba nén hương, khói từ từ phảng phất trong phòng, đi vào phòng có thể ngửi được mùi thơm thấm vào ruột gan, hơn nữa bên tai còn có âm thanh của đàn tranh, khiến người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái.
Nghe nói, hương này là thượng hảo đàn hương đi đại phật cầu tới, phải luôn luôn điểm, trung gian không thể ngừng.
Thần Tiêu đi vào phòng đặt lúc sau, hít hít cái mũi hưởng thụ, cũng không liếc mắt nhìn các thứ khác mà đi thẳng đến bàn vuông, ra phía sau Tả Lăng nhìn lén nàng đang xem sách gì.
"Cậu đến rồi." Tả Lăng để sách trong tay xuống, nhìn đến khuê mật một bộ dáng làm kẻ trộm, chế nhạo nói.
Thần Tiêu cầm lấy sách Tả Lăng xem: "Xì, cậu chừng nào thì thích trà đạo?"
"Mau ngồi xuống, đợi lát nữa cậu liền biết cái gì mới là trà đạo chân chính." Tả Lăng hai người phục vụ tướng mạo thanh tú dáng người thon thả đi đến, một người bưng một bộ trà cổ đặt lên bàn vuông, một người khác cầm một cái bếp lò nhỏ, đặt trên một cái đôn nhỏ bằng gỗ bên cạnh, cái bếp lò nhỏ cao khoảng 7 tấc, trong lò than đã hồng, bếp còn có nắp, chế tạo thập phần tinh xảo.
Bộ đồ trà cũng rất cầu kỳ, là ấm tử sa Nghi Hưng, cái ấm màu nâu thiết, xung quanh bày 6 chén trà màu trắng như ngọc, mỏng như giấy, Thần Tiêu thắc mắc nếu hơi dùng sức một chút thì có thể bóp nát mấy cái chén này không.
"Nơi này trước kia mình từng tới, là nghệ thuật uống trà Quảng Đông bên kia lưu hành. Đúng rồi, mình từng ở đây bắt trùm buôn thuốc phiện cũng thích nghệ thuật uống trà..." Thần Tiêu nghĩ tới thành tựu trước kia, trong ánh mắt mang theo ánh sáng cũng hơi hơi mang theo ảm đạm.
"Cậu có nghĩ tới đi tìm cô ấy hay không?" Đánh gãy Thần Tiêu lời nói cường chống kiên cường, Tả Lăng gọn gàng dứt khoát hỏi: "Nếu quả thật cậu nghĩ muốn cô ấy, mình có thể giúp cậu tra ra hết thảy sự việc mấy năm qua của cô ấy."
Thần Tiêu không đáp, bảo hai người phục vụ đun nước pha trà, chỉ hứng thú nhìn hai người phục vụ pha trà, tựa hồ bị động tác pha trà của hai phục vụ hấp dẫn.
Tả Lăng thở dài một tiếng. Thanh âm dừng ở Thần Tiêu trong tai, khổ sở cơ hồ rơi lệ.
Tả Lăng nhìn bộ dáng khuê mật, không lên tiếng nữa, chăm chú xem hai vị người bán hàng pha trà.
Bếp lò tuy nhỏ nhưng lửa rất nóng, trong giây lát nước đã sôi, đổ nước ra xong, một người phục vụ khéo léo cầm cái siêu lên, mà người kia lập thức lại đặt một cái siêu khác vào, nhìn hai người giới thiệu: " Nước pha trà của quán chúng ta đều lấy từ nước suối tự nhiên ở núi Vân Long, Tô Đông Pha từng nói qua " Hoạt thủy hoàn tu hoạt hỏa phanh. " (Nước chảy vẫn còn ngọn lửa đun) chính là chỉ dùng lửa nóng đun sôi nước suối.
Người phục vụ dùng thìa lấy một số lượng trà vừa phải đặt ở trong mâm, sau đó bưng lên cho hai người đánh giá, cũng giới thiệu lại lịch Thiết Quan Âm, đợi cho hai người xem qua một vòng, người phục vụ đem lá trà để bên cạnh ấm tử sa ở giữa, rồi cầm siêu rót nước vào khay, dựa theo lời người phục vụ nói mục đích của hành động này là để tăng nhiệt độ khay, còn gọi là " Ôn hồ" cũng gọi là Mạnh thần xối lâm.
"Ôn hồ" xong, người phục vụ dùng thìa gẩy lá trà vào trong ấm tử sa, trước ít sau nhiều, cái này gọi là ô Long vào cung, sau đó rót nước vào, nước gần đầy thì ngừng lại, người phục vụ lấy hai ngón tay kẹp cái nắp sau đó gạt bọt ở trên miệng, rồi đặt nắp lên. dùng nước sôi dội cho hết bọt động tác tao nhã đến cực điểm, làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Theo lời người phục vụ nói, quá trình này gọi là Lâm hồ, mục đích này là để thanh tẩy hồ thể, và làm cho ấm có nhiệt độ, có lợi ích cho việc phát huy hương trà.
Tả Lăng cái mũi khẽ nhúc nhích, ở chóp mũi đã ngửi được hương trà nồng đậm, tiếp theo người phục vụ cầm ấm tử sa đổ toàn bộ nước đi ra ngoài, nói rằng cái này gọi là tắm trà, mục đích tẩy đi bụi bặm của lá trà, Tả Lăng xem một trận tán thưởng.
Người phục vụ lần nữa rót nước sôi vào ấm tử sa, rồi lại lần đầu tiên pha trà vào chén, người phục vụ dùng hai ngón tay chuyển động trên thân chén, đây là "Ôn chén", dĩ nhiên cuối cùng lại là đổ đi, Tả Lăng xem trong mắt lóe sáng liên tục.
Đến lần pha thứ hai, người phục vụ một tay cầm ấm hướng đến từng cái chén trâm trà, chén trà để sát nhau, mục địch là làm cho hương vị đậm nhạt như nhau, vả lại rót thấp để không thất lạc hương vị nhiều, đợi cho cho ấm hết thì dùng những giọt cuối cùng châm cho từng chén, cái này là tinh hoa trong toàn bộ ấm trà, phân đều từng giọt từng giọt.
Đến tận đây, toàn bộ quy trình mới xong, người phục vụ đầu tiên là đem chén trà thứ nhất cấp Tả Lăng, chén thứ hai mới là kính cho Thần Tiêu.
Tả Lăng tiếp lấy sau, lấy ngón cái cùng ngón chỏ đỡ lấy mép chén, đỡ lấy đáy chén, nhưng không có trực tiếp uống, mà đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, sau đó mới chia thành 3 lần, chậm rãi uống vào, cả quá trình sinh động như mây bay nước chảy, không vương theo một tia khói lửa.
Thần Tiêu cũng dùng ba ngón tay cầm chén trà, đưa đến chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, một làn khí trà tiến vào phổi, tình tự chờ đợi lúc trước cũng trở thành hư không, thay vào là đầu óc thư thái ý nghĩ thanh minh, mà ngay cả những thứ tưởng niệm xâm nhập cốt tủy trong lòng dường như cũng phai nhạt rất nhiều.
Thần Tiêu cẩn thận uống một ngụm nhỏ, một hương vị đắng chát tràn ngập ở trong đầu, hơi hơi nhíu mày, lại uống tiếp ngụm thứ hai, cảm giác liền không giống lúc trước, từ đắng chát trở thành ngọt ngào, uống đến ngụm thứ ba uống cạn, Thần Tiêu chỉ cảm thấy dư hương tràn đầy trong miệng, không khỏi nhắm mắt lại, nhận thức tinh tế hơn.
Thần Tiêu từ nhỏ đã yêu uống trà, nhất là cùng người nào đó cùng một chỗ uống trà, nhưng mà nàng chưa từng có giống như hôm nay, cảm thụ ra nhiều như vậy.
"Trà như nhân sinh, ngụm trà đầu tiên vào miệng liền cảm thấy đắng ngắt." Tả Lăng lời nói làm cho Thần Tiêu nghĩ đến chính mình lúc vừa lên đại học gặp được người đặt dưới đáy lòng, thời điểm kia tâm tình, chẳng phải là cùng hớp trà này cực kỳ tương tự.
" Đến thời điểm hớp trà thứ hai lại biến thành ngọt lành."
Thần Tiêu cắn môi, cũng cùng mình trải qua có chút tương tự, thổ lộ, luyến ái. Hết thảy trở nên rất thuận lợi, người nọ cưng chìu chính mình, đối với mình tốt đến mức ông trời cũng đố kỵ.
"Hớp thứ ba uống cạn chỉ để lại du hương phảng phất, chính là có ngụ ý, phồn hoa tan mất, bình thản là thật." Tả Lăng nhìn Thần Tiêu, chậm rì rì nói.
Thần Tiêu vào giờ khắc này tâm biến kích động rất nhiều, tưởng niệm phủ đầy bụi áp lực trong lòng ngày xưa kia, tựa hồ bị Tả Lăng đào ra.
Thần Tiêu cầm trong tay chén trà, lại là đã không còn tâm tình bình phẩm.
"Lăng Lăng, mình nhớ nàng!" Nhịn không được lã chã rơi lệ.
Tả Lăng ngồi ở bên cạnh Thần Tiêu, bình tĩnh nói: "Gia Gia thay đổi rất lớn, lớn đến mức có đôi khi mình sẽ nhìn hắn như trở thành một người khác, mình cũng đôi khi sẽ nghĩ rằng, hắn rốt cuộc là ai? Mình luôn luôn thực may mắn, không bởi vì thay đổi của hắn mà rời đi hắn." Dừng một chút, Tả Lăng làm như nghĩ đến cái gì, khóe môi câu ra một nét cười: "Ngày đó bị Dương Văn dây dưa, nghe được hắn khí phách mười phần hướng Dương Văn tuyên cáo, khi đó mình đã nghĩ, nếu hắn yêu mình, những thứ khác lại có quan hệ gì đâu? Nghĩ nhiều như vậy chính là tự tăng phiền não mà thôi."
"Tiêu Tiêu, nếu còn nhớ kỹ nàng, nghĩ nàng. Vì sao không đi tìm cô ấy, nói không chừng cô ấy vẫn đang ở nơi xưa chờ cậu, giống như mình chờ đợi Gia Gia." Tả Lăng trong mắt lộ ra thoải mái, phía trước so đo hết thảy đều trở nên không quan trọng, quan trọng là... hắn vẫn luôn ở đó.
Thần Tiêu cả người lộ ra một cỗ tuyệt vọng: "Không giống, thật sự không giống, nàng sẽ không lại yêu mình, sẽ không yêu mình."
Lúc trước, lời nói đả thương người người nọ sẽ cười mà qua. Nhưng mà, nàng vì cái nam nhân kia sinh Cẩm Tú, đạo khảm này nên làm sao để qua...
Có chút hối hận nói xuyên thủng, Tả Lăng khẽ ôm Thần Tiêu chờ cảm xúc của nàng bình tĩnh trở lại: "Tiêu Tiêu, không thử làm sao biết lựa chọn của nàng, các người đã bỏ lỡ tám năm, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục bỏ qua như vậy? Mấy ngày hôm trước a di nói với mình, bọn họ về sau sẽ không can dự lựa chọn của cậu nữa, mặc kệ cậu mang về nhà là nam hay là nữ, chỉ cần cậu tìm một người có thể cùng cậu qua tuổi già. A di đều đồng ý, cậu vì sao không thử xem, nếu quả thật nàng không tha thứ cậu, cậu có thể chậm rãi chờ nàng tha thứ cậu a!"

Bình Luận (0)
Comment