Tổng Tài Lão Bà, Ta Lạnh!

Chương 43

Chương 43
    Ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên bức màn vẩy ra điểm điểm lấm chấm, trên giường hai người như trước còn đang mộng đẹp. Lúc này, di động đặt tủ đầu giường không ngừng chấn động dậy.
    Tô Túc còn buồn ngủ uể oải bắt di động: "Ưm!"
    "Tô tiểu đệ, chú không có tiện nghe sao!" Trêu chọc lời nói truyền đến, Tô Túc hoàn toàn tỉnh táo lại.
    Nhìn nhìn di động điện thoại biểu hiện, thấp giọng bất đắc dĩ nói: "Trương ca, anh sao lại có rảnh cấp tiểu đệ gọi điện thoại?"
    "Aiz, đừng nói nữa, ca ca ta cũng không muốn quấy rầy chú, nhưng mà lão gia tử nhà bọn ta muốn đi Myanmar vui đùa một chút, cứ đòi anh kêu chú lên. Lại nói, bằng số đỏ của chú, lần này chúng ta cũng có chơi."
    Tô Túc một bên nghe một bên chậm rãi rời giường, tận lực không làm tỉnh tức phụ.
    Im ắng tiêu sái tiến buồng vệ sinh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
    "Trương ca, lần trước lão gia tử cũng cùng em nói muốn đi Myanmar, bất quá nghe nói Myanmar gần nhất không yên ổn, hiện tại đi không phải thời điểm tốt a!" Điều trọng yếu nhất là: Myanmar nhiều đá tốt như vậy, nếu mà hắn đi ngón út còn muốn giữ hay không.
    "Vậy ý của chú là chú không đi sao!" Trương gia đại ca thanh âm không có khoái trá nữa, ẩn ẩn mang theo một tia uy hiếp.
    "Trương ca, thật sự thật xin lỗi, gần đây em không có cách nào đi Myanmar." Mặt nhăn nhíu, Trương ca không dễ giận như vậy đi, nói tức giận liền tức giận.
    Đối diện tạm dừng trong chốc lát, Trương gia trưởng tử cười to ra tiếng: "Chú không đi quả thực thật tốt quá, đỡ cho lão gia tử nhà ta mỗi ngày ở bên tai ta nhắc tới chú như thế nào thế nào, còn có cho ta đường sống hay không! Chú nói xem tiểu tử chú không có việc gì để lão gia nhà ta tử thích như vậy làm gì..."
    Treo điện thoại Tô Túc thần tình hắc tuyến, hắn hình như cũng không làm gì, sao lại thành con nhà người ta rồi đó!
    Tả Lăng mới vừa tỉnh lại ý thức còn có chút mơ hồ, thói quen sờ sờ một bên giường, không đụng đến người như trong tưởng tượng, thoắt cái giật mình tỉnh lại.
    Mà Tô Túc thì tại trong phòng vệ sinh vuốt cái bụng thêm thịt phiền muộn, than thở nói: ngươi nói người vì cái gì muốn thêm thịt đâu, vì cái gì muốn thịt béo đâu, thêm thịt béo vì sao sẽ khó coi như vậy? Nếu thịt mọc trên người tức phụ thì tốt rồi....
    Câu cuối cùng mới là trọng điểm đi!!!
    Ngươi xác định Tả Lăng biết sẽ không đánh chết ngươi!!
    "Gia Gia, qua đây xoa bóp hông cho em." Tả Lăng bị Tô Túc đánh thức, ở trên giường miễn cưỡng nằm nghiêng, cau mày.
    Tô Túc vừa nghe tức phụ có lệnh, thí điên thí điên chạy đến trước giường cấp tức phụ nhà mình xoa thắt lưng. Xoa nhẹ trong chốc lát, nhãn châu xoay động, ủy ủy khuất khuất nói: "Lão bà, anh phát hiện em không thương anh!"
    Tả Lăng kinh ngạc xoay người, ôn nhu vuốt lổ tai Tô Túc: "Anh đang nói ngốc nghếch gì vậy."
    Làm trạng thái tức giận bất bình: "Trước kia anh hôn em, em đều cuộn vào trong lòng anh. Lần này anh hôn em, em trốn khắp nơi, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất." Cuối cùng, ai oán cộng thêm một câu "Em đều không yêu anh nữa rồi!"
    Tả Lăng thân mình cứng đờ, tiếp theo thẹn quá hóa giận, một cước đem Tô Túc đạp xuống giường, tay ôm thắt lưng hầm hầm nhìn Tô Túc.
    Không nghĩ tới sẽ bị đạp xuống giường, Tô Túc vẻ mặt không thể tin. Ngơ ngác nhìn tức phụ nhà mình.
    Hắn biết mình cố ý phạm cái tiểu tiện, nhưng mà không dự đoán được tức phụ phản ứng, tức phụ nhà ta chẳng lẽ không phải hẳn là ưu nhã hào phóng sao? Nàng hiện tại chẳng lẽ không phải hẳn là thẹn thùng sao? Nàng sao lại đem mình từ trên giường đạp xuống dưới?
    Đột nhiên, phát hiện Tả Lăng sắc mặt càng ngày càng không được bình thường, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, nhẹ nhàng đem tay đang che bụng của tức phụ mở ra, sờ sờ bụng nàng.
    "Làm sao vậy, bụng không thoải mái?"
    Tả Lăng chỉ cắn môi dưới, đau đến một câu đều nói không nên lời.
    Tô Túc khẩn trương hỏi: "Tức phụ, em không phải là phạm bệnh bao tử chứ?" Không đợi Tả Lăng đáp lại, Tô Túc liền vội vàng đánh điện thoại cấp cứu. Nói chuyện điện thoại xong liền hoả tốc cấp tức phụ nhà mình mặc quần áo, mặc quần áo tử tế, ôm Tả Lăng chạy đến thang máy. Hoàn hảo, thực thuận lợi đúng lúc thang máy đi xuống lầu.
    Một đường vọt tới cửa khách sạn, xe cứu thương còn chưa tới. Đại sảnh quản lí mang theo hai người phục vụ đã chạy tới, sốt ruột hỏi: "Tiên sinh, thê tử ngài làm sao vậy? Cần chúng ta làm cái gì?"
    "Phiền toái giúp tôi kêu xe cứu thương, thê tử tôi phạm vào bệnh bao tử." Không thời gian để ý ngữ khí tốt hay không, Tô Túc đã gấp đến độ mắt đều đỏ. Nếu không phải còn cần hắn bảo hộ tức phụ đi bệnh viện, hắn khẳng định sốt ruột khóc lên.
    Hắn luôn luôn không hiểu bằng hữu nói cái gì, nhìn người yêu có một chút đau đớn hận không thể lấy thân thay thế, hiện tại hắn đã hiểu, hắn tình nguyện hiện tại đau dạ dày chính là hắn, nhìn đến Tả Lăng đau một câu đều nói không được, đau lòng không biết như thế nào biểu đạt.
    Đáng giá cao hứng chính là, bởi vì là sòng bạc thế giới, nơi này kinh tế phát đạt, chữa bệnh phương diện cũng là trình độ hàng đầu thế giới, Tô Túc mới vừa cùng quản lí đại sảnh nói xong, xe cứu thương liền xuất hiện.
  ......
    Tả Lăng, em tuyệt đối không thể gặp chuyện không may, tuyệt đối không thể gặp chuyện không may...
    Trông giữ ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, Tô Túc trong lòng trống rỗng...
    Luôn luôn đều chỉ biết là Tả Lăng bệnh bao tử thực nghiêm trọng, lại không ý thức được sâu sắc đến tột cùng đạt tới cái tình trạng gì.
    Là hắn đối Tả Lăng vẫn không tốt, còn tự nhận là hắn so với chủ nhân tiền nhiệm của thân thể này tốt hơn. Kết quả đâu, cùng tiền nhiệm có khác nhau sao?
    Hắn có từng quan tâm Tả Lăng thân thể sao?
    Hắn có đem Tả Lăng để ở trong lòng sao?
    Yêu không phải chỉ nói ngoài miệng, hắn giống như đã một chốc không cẩn thận trở thành loại người chính mình khinh bỉ nhất.
    Cầm theo cờ hiệu yêu nhiều bao nhiêu bao nhiêu, nhưng không có vì đối phương mà thay đổi, vẫn lấy mình làm trung tâm.
    Hắn quả thực là đồ khốn khiếp.
    Nhìn cánh cửa phòng giải phẫu, Tô Túc cuối cùng không nhịn được, quỳ trên mặt đất thủ bưng mắt không tiếng động khóc.
    Tức phụ, anh sai rồi...
    Tức phụ, anh sẽ sửa...
    Xin em nhất định không được rời khỏi...
  ....
    Thời gian chờ đợi luôn thật dài, thời điểm Tả Lăng bị đẩy ra, Tô Túc đã không đứng lên nổi, hai mắt vừa hồng vừa sưng.
    Hộ sĩ nâng dậy Tô Túc quỳ trên mặt đất, còn không có đứng vững liền lảo đảo chạy đến cạnh Tả Lăng, nhìn đến Tả Lăng mặt trắng bệch lòng như đao cắt: "Bác sĩ, thê tử tôi thế nào?"
    Nữ bác sĩ đỡ Tô Túc một phen, ngữ khí rất kém cỏi trả lời: "Lần này đưa tới đúng lúc, đã cấp cứu kịp thời, bất quá cần nằm viện quan sát vài ngày. Nếu có lần sau, dùng lời nói của người Hoa Hạ các người, chính là Đại La Kim Tiên cũng cứu không được thê tử ngài."
    Tô Túc thở ra một hơi, còn may không có việc gì. Lần sau, ha! Tuyệt đối không có lần sau...

Bình Luận (0)
Comment