Tổng Tài Lầu Hai (Lầu 2 Tổng Tài)

Chương 8

Hết thất nghiệp lại đến thất tình, Lưu Dư lại khôi phục kiếp sống vô sự, mỗi ngày đều nằm đến hơn 11, 12h mới bình minh. ( Sao giống mình thế nhở =.=)

Sau đó, nếu không phải đọc sách, xem TV thì cũng là lên mạng, hoặc đến tiệm ăn của chị Khúc Thiến giúp việc.

Mỗi ngày, sau khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất phải làm là hôm nay nên làm cái gì? Cô phải làm lịch biểu của mình kín kẽ, để cô không thể nhớ về, đúng vậy!

Dù cô có cách để mình không nhớ anh, nhưng vô phương làm gì khi hai người không hẹn mà gặp, dù ở thang máy, hay bãi đỗ xe, hay cửa hàng tầng trệt.

Chia tay mới hai tuần lễ mà thôi, số lần cô vô tình gặp anh đã vượt quá số đầu gnón tay rồi, sao cô khổ thế.

Cô còn yêu anh, dù thế nào cũng vẫn yêu, cho nên mỗi lần nhìn thấy anh đều đau lòng, nhưng cái làm cô đau khổ nhất, chính là. Thái độ xa cách, lạnh nhạt của anh.

Tuy rằng đã chia tay, nhưng dù sao hai người cũng là hàng xóm, chẳng lẽ anh không thể cho cô một nụ cười, hoặc một cái gặt đầu chào hỏi xã giao nên có sao, hay anh sợ cô sẽ hiểu lầm, sẽ gây khó dễ?

Cô thương thầm cho mình, cũng vì mối tình đầu vỡ lở không đáng có, có lẽ vì thế, cô trốn anh.

Anh ở thang máy, cô lập tức rời đi.

Anh xuống xe, cô ngồi im ở trong. (Có lẽ ở đây là chỉ gặp nhau ở bãi đỗ chung)

Anh bước vào cửa hàng tạp hóa, cô liền cất bước rời đi. Ngay cả đồ cần dùng cũng chẳng mua.

Anh vào tiệm mỳ (Cửa hàng của Khúc Thiến), cô liền trốn vào WC, trừ phi anh rời đi, nếu không cô sẽ không ra.

Dù sao anh cũng chẳng cần cô, như vậy, cô cũng chẳng có lý nào mà đau lòng né anh. Mà có khi đối với anh ta, đó chẳng là chuyện gì cả, cô nghĩ vậy.

Bước vào thang máy xuống bãi đỗ xe, thang máy vừa đến tầng hai chợt dừng lại, Lưu Dư không do dự, cửa mở ra, người đi đôi giày da bước vào, mà cô, cũng lập tức bước ra ngoài.

Cửa thang máy đóng lại sau lưng cô, cô tiếp tục đến tầng để xe, lòng cô cũng tựa như chiếc thang máy kia, chậm rãi đi xuống.

Anh vẫn cư xử như cô không hề tồn tại, cho dù cô cố ý trốn tránh, với anh mà nói, cô là gìcũng chẳng phải sao?

Nhắm mắt lại, Lưu Dư mỏi mệt dựa vào vách tường, chỉ cảm thấy tim mình đớn đau đến vậy.

Cô phải làm gì để có thể quên anh, không còn đau lòng nữa? Nếu như rời đi, nếu như cứt đứt toàn mối liên hệ với anh, làm cả hai không bao giờ gặp lại, không còn cảm nhận anh ở bên cạnh, liệu cô có còn khổ đau?

Một dòng nước ấm lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt, cô tức giận vươn tay chùi nó đi.

Không thể như vậy! cô thầm nhủ. Hoặc cô, hoặc anh, cuối cùng phải có một kết thúc, nếu không, cứ như thế này, cô sẽ phát khùng mất.

Cô dụi mắt, quyết định đi tìm luật sư Trần bàn bạc, để xem có thể trả lại tiền thuê nhà cho anh không, mời anh rời đi, nếu không thì chính cô sẽ đi!

Cô xoay người định ấn nút, lại bị dáng người cao lớn phía sau kinh ngạc, mặt cô tái đi.

Khương Khắc……

Chẳng phải anh đã vào thang máy sao? Nếu không sao lại ở đây?

Mặt khắc nghiệt, ánh mắt lạnh lùng, đường cong kiên cường, nhìn cô chẳng chút tình cảm nào nữa.

Đau lòng là cảm giác kịch liệt, làm cô không thể đứng thẳng trước mặt anh nữa, cô lập tức xoay người, chạy như bay vào cửa thang máy.

Nhưng có đôi tay nhanh hơn, ôm eo cô, nắm tay cổ tay, không cho co bỏ chạy.

” Buông!” Cô giãy, thét.

” Còn muốn giận tới khi nào???” Giọng nói âm trầm như một đòn roi, quất vào trái tim cô.

Hồ nháo? Cô đau khổ như vậy, đau đến không thể hô hấp, vậy mà anh đang nói cô giận lẫy? Lưu Dư cảm thấy cô lại bị chém một nhát dao nữa, cô đau quá, đau đến mức chẳng thể than nữa rồi.

Cô chẳng hề giãy ra nữa, quay đầu lại, và dòng nước mắt tuôn rơi.

” Vì sao?” Cô hỏi.

Khương Khắc mày nhíu lại, không nói gì.

” Sao anh lại tàn nhẫn như vậy, tuyệt tình đến thế? Dù chúng ta đã chia tay, mặc dù đó chỉ là một trò chơi mà thôi, nhưng nó thật chẳng có nghĩa lý gì với anh sao?”

” Em đang nói bậy gì thế?” Anh trách mắng.

” Nói bậy? Hồ nháo?” Cô cười giễu, nhưng nước mắt lại trào ra.” Đúng, tôi đang chơi đùa đấy, tôi chẳng đau lòng gì cả, không được? Chả phải đã chia tay rồi sao?”

Gân xanh cuộn nổi lên, anh nghiến răng nghiến lợi nói:” Anh chưa hề yêu cầu chia tay!”

” Được rồi, người nói là tôi, bởi vì tôi tự hiểu được.” Cô cười cợt, nước mắt cứ tuôn rơi.

” Tự hiểu?” Anh trào phúng, là em tự nghĩ như vậy mới đúng!

” Tôi sẽ chẳng bsam lấy anh đâu, cho nên yên tâm đi.”

” Yên tâm?” Em muốn tôi yên tâm cái gì?

” Nếu như anh cảm thấy việc tôi xuất hiện trước mặt anh thật đáng ghét thì tôi sẽ rời khỏi đây.” Cô quyết định, chẳng cần lãng phí thời gian đi tìm luật sư Trần nữa, tự ròi đi là phương pháp nhanh nhất, mà cũng dễ dàng nhất.

” Rời khỏi đây?”Khương Khắc ngẩn người.

” Đương nhiên, để đỡ khiến anh phải phiền. Được chứ?” Cô thê lãnh cười thảm.

Đôi tay vòng ôm quanh eo cô càng nắm chặt hơn, làm cô co rúm người.

” Dám rời đi, thử xem!” Anh trừng mắt cắn răng thốt lên.

Lưu Dư giật mình, nhưng vì quá đau lòng, cô không muốn thay đổi.

Cô chẳng nói gì.

Cô lạnh nhạt khiến ngọn lửa phẫn nộ rừng rực cháy trong Khương Khắc, anh lay cô.

” NGhe rõ chưa? Em dám rời đây, dám sao!” Anh điên cuồng gào thét.

Cô muốn rời khỏi anh, rời anh!!! Cô dám?!

” Đã dám đi, thì hãy mong là đừng để anh tóm cổ em, bởi vì nếu như vậy, anh sẽ trói chặt em, cả đời! Đến cả thời gian cá nhân cũng không có, nghe rõ chưa?! Anh đã nói là làm được!” Quá tức giận, anh thô lỗ nói lời uy hiếp.

Anh giận lại khiến Lưu Dư kinh ngạc.

Anh ta rốt cuộc là sao vậy? Khong phải là cao hứng sao? Ngược lại, anh ấy lại nổi nóng, còn nói sẽ nhost cô lại, thật chẳng hiểu ra sao!

” Có nghe không? Nghe rõ lời anh?” Anh diêu cô càng mạnh, điên cuồng thét gào.

” Sao anh lại nổi nóng như vậy chứ?” Cô hỏi lại, thật khó hiểu.

” Nổi giận? Còn nhận ra sao?” Khương Khắc châm chọc.

Lưu Dư ngơ ngác, hoàn toàn không biết nói gì. Anh làm sao vậy?

” Lại đây.” Anh cố bình tĩnh, kéo cô vào nhà.
Bình Luận (0)
Comment