Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 11

Trời chập choạng tối, Cố Y Lạc lặng lẽ bước đến ngồi bên cạnh bờ thác, mê say ngắm nhìn dòng nước chảy, lắng nghe âm điệu nhịp nhàng ấy.

Cô thơ thẩn mà không để ý thấy Lục Triết Tiêu đã ngồi cạnh từ bao giờ.

Trầm ngâm một lúc lâu sau, anh chợt hỏi: “Chị có tâm sự gì sao?”

Cô lắc đầu: “Không có, chỉ là lâu lắm rồi mới tìm thấy sự bình yên như lúc này.”

Họ bắt gặp ánh mắt nhau, ánh mắt dịu dàng, ấm áp, say đắm.

Mọi thứ xung quanh như ngừng lại, thời gian ngừng trôi, dòng nước chảy trên thác như bản tình ca phối thêm màu sắc.

Phong cảnh hữu tình, cảm xúc trào dâng, anh chầm chậm tiến gần về phía cô.

Mặt sát mặt, họ nhìn rõ về nhau, nghe rõ nhịp thở của đối phương.

Chẳng hiểu sao Cố Y Lạc như người gỗ, cứng đờ, không thể nào cử động được, chỉ có thể theo phản xạ theo tự nhiên mà nhắm chặt hai mắt.

Hơi thở mỗi lúc một gần, cảm nhận càng thấy rõ, trái tim cô đập loạn nhịp.

Một luồng gió thổi qua, hình như mọi thứ đã thay đổi dần, thở phào một hơi nhẹ nhõm, đôi mắt chậm rãi mở ra.

Chưa kịp hoàn hồn thì bỗng cô cảm thấy đôi vai nặng trĩu, hốt hoảng lay gọi: “Lục Triết Tiêu mau tỉnh lại đi.”

Cô hốt hoảng gọi ngay cho Lục Minh Trí: “Alo… Không hay rồi đột nhiên anh ấy ngất xỉu.”

Trong khi cô hỗn loạn vô cùng thì Lục Minh Trí như trút bỏ được gánh nặng, cười vô cùng sảng khoái: “Tốt quá rồi.”

Cố Y Lạc được phen cứng đờ, không hiểu chuyện gì xảy ra. “Tốt sao?”

Biết được Cố Y Lạc đang lo lắng cho nên Lục Minh Trí vội vàng giải thích: “Anh ấy ngất chứng tỏ sắp quay về trạng thái bình thường rồi đó. Chờ lát tôi tới ngay.”

Dường như lúc này Cố Y Lạc mới dám thở một hơi, trút bỏ bao lo âu.

Lục Minh Trí vừa chạy tới kịp lúc Lục Triết Tiêu tỉnh dậy, ánh mắt đờ đẫn anh mở dần, mọi chuyện lúc phát bệnh anh đều quên hết, thấy mình nằm dưới đất thì lập tức bật người dậy: “Sao tôi lại ở đây?”

Nhìn thấy bộ đồ quê mùa trên người bèn dè bỉu: “Sao tôi lại ăn mặc thế này?”

Không cho ai cơ hội giải thích, anh lại thắc mắc tiếp: “Đây là đâu?”

Biết được tính tình của anh hai, Lục Minh Trí vội vàng chạy tới giải thích: “Mấy ngày qua anh bị phát bệnh.”

Trước đây lúc Lục Triết Tiêu phát bệnh phải mất thời gian mấy tháng liền mới hoàn trạng thái nhưng lần này chỉ mất mấy ngày.

Đúng là kì tích…

“Này Cố Y Lạc cô làm cách nào mà bệnh anh ấy nhanh khỏi như vậy?”- Lục Minh Trí thắc mắc.

Cố Y Lạc chỉ đành cười ngốc: “Sao tôi biết…”

Đằng sau nụ cười ấy như trút bỏ đi bao gánh nặng của những ngày qua.

Thằng bé Bảo Bảo ôm lấy mẹ, nó nằm trong lều nghe rõ mồm một người lớn nói chuyện, bèn hỏi: “Bây giờ chú Lục đã khỏi bệnh rồi có phải sẽ không cùng chúng ta tham gia hết buổi cắm trại này nữa không hả mẹ?”

Không biết trả lời con trai như nào, Cố Y Lạc chỉ đành lặng im quỳ xuống cạnh, vuốt ve mái tóc cậu.

Thấy vậy Lục Triết Tiêu quay sang nói: “Minh Trí quay về trước đi, ngày mai buổi picnic kết thúc anh sẽ về cùng mẹ con Y Lạc.”

Lục Minh Trí ngây người, không dám tin những gì nghe thấy phát ra từ miệng anh hai, lần đầu tiên Lục Triết Tiêu quan tâm tới cảm xúc của người khác.

“Được, được..”.

Còn chưa đi được mấy bước thì đã bị gọi lại: “Khoan đã…”

Lục Minh Trí quay đầu, ngơ ngác hỏi: “Anh hai có chuyện gì sao?”

“Để chìa khoá xe lại.”- Giọng nói lạnh như phiến băng.

“À phải…”

Sau khi đưa chìa khoá xe Lục Minh Trí vội vàng rời khỏi đó, lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nửa buổi picnic của lớp Bảo Bảo diễn ra vô cùng vui vẻ, ấm áp.

Dù là Lục Triết Tiêu lạnh lùng của ngày hôm nay hay là Lục Triết Tiêu ấm áp ngày hôm qua cũng đều biết cách khiến Bảo Bảo có những niềm vui riêng. Đã lâu lắm rồi Cố Y Lạc mới thấy con trai cười nhiều đến như thế.

Buổi chiều ba người cùng quay về thành phố, vừa lúc đến bữa tối họ ghé vào nhà hàng dùng bữa.

Từ đằng xa Cố Hiểu Đồng cùng hai ả tiểu thư của khách sạn TIT và SANER cũng hẹn nhau chung nhà hàng.

Vừa thấy bóng dáng Cố Y Lạc hai cô ả kia đã chỉ chỉ trỏ trỏ: “Này Hiểu Đồng, kia có phải bà chị quê mùa của cô không?”

Khi nhìn thấy Cố Y Lạc cùng con trai đang đi cùng một người đàn ông khác, ả nhanh tay chụp lấy bức hình, môi ả nhếch nhẹ nụ cười đểu cản.

Không cần suy nghĩ, ả gửi ngay bức hình vừa chụp đến Khương Nhạc, còn nhắn kèm dòng tin:

“Anh Nhạc à… Em không ngờ chị Lạc vẫn chứng nào tật nấy không chịu thay đổi. Nếu được thì anh khuyên chị ấy giúp em, đừng để chị ấy sai càng thêm thêm sai nữa.”

Ả ta đặc biệt chọn chỗ ngồi gần bên cạnh bàn mà ba người Cố Y Lạc ngồi.

Một lúc sau, Khương Nhạc chạy tới, Cố Hiểu Đồng cười típ mắt, nhỏ giọng: “Anh Nhạc… Bên này.”

Hai cô ả ngồi cạnh tỏ ý ghen muốn nổ đom đóm mắt khi thấy cảnh hai người kia ngọt ngào.

Vừa quay đầu bốn mươi lăm độ rưỡi, gã dừng ánh mắt về bàn ba người ngồi đó, gã không ưng chút nào.

Không suy tính đúng sai gã thẳng thừng bước tới, Cố Y Lạc tỏ vẻ không để tâm, vẫn chăm chăm làm việc của bản thân, không đếm xỉa đến gã.

Khương Nhạc thấy vậy vô cùng giận, trực tiếp nắm tay Cố Y Lạc kéo: “Đi thôi.”

Cố Y Lạc lạnh lùng hất văng cánh tay gã, ánh mắt trực diện nhìn, thẳng thắn đáp: “Anh là ai mà can thiệp vào cuộc sống của tôi.”

Hắn vốn là kẻ mặt mũi, cố hạ nhỏ giọng thấp xuống: “Vì xem em là em gái nên anh mới muốn tốt cho em.”

“Xin lỗi lòng tốt đó tôi không cần.”- Cô lạnh lùng cự tuyệt.

Hắn không kìm nổi cảm xúc nữa, trực tiếp bộc bạch: “Vì cái tên mặt lạnh như này mà em lại đối đầu với gia đình mình sao?”

“Gia đình?”- Câu hỏi lưng chừng, cụt ngủn.

“Thế thì đã sao?”- Lục Triết Tiêu đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt lạnh lùng anh trực tiếp đối đầu với Khương Nhạc.

Hắn kích động hỏi: “Mày là ai mà dám xen vào chuyện gia đình tao?”

“Chủ tịch tập đoàn Lục Thị, Lục Triết Tiêu.”- Anh vẫn kiên định và lạnh lùng.

Đột nhiên Khương Nhạc bỗng lùi bước, Lục Thị là một trong những nhà đầu tư trọng điểm của Nhạc Phát, nỗi lòng có đôi ba phần lo sợ.

“Chủ tịch Lục, xin lỗi tôi đã quá lời rồi.”

Lục Triết Tiêu lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt phẫn nộ: “Vì tôi là chủ tịch Lục Thị anh mới xin lỗi sao?”

“Không phải, đương nhiên không phải.”- Hắn lật mặt nhanh như bánh tráng nướng.


Biết được tính tình của Lục Triết Tiêu, Cố Y Lạc vội vàng kiếm cớ rời đi: “Thôi bỏ đi, Triết Tiêu chúng ta đi thôi!”

Chẳng biết từ bao giờ mà anh lại nghe lời cô như thế…

Anh cõng Bảo Bảo trên lưng, vừa dạo một vòng công viên vừa hỏi Cố Y Lạc: “Sao em cứ mãi tha thứ cho những kẻ không xứng đáng đó?”

Cố Y Lạc u rầu nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ: “Nếu dùng thế lực để dồn nén bọn họ thì em chẳng khác gì kẻ tiểu nhân giống họ. Cách tốt nhất để trả thù chính là thành công hơn kẻ thù.”

“Em có thể kể tôi nghe về quá khứ và cha của Bảo Bảo không?”

Trầm ngâm một lúc, Cố Y Lạc lạc giọng, nghẹn ngào: “Mẹ em mất sớm em sống cùng người cha vô tâm, đến lúc ông ấy rước thêm mẹ kế vào nhà thì em bị biến thành đứa ở trong Cố Gia.”- Đến đây cô nghẹn ứ, nước mắt rưng tròng.

Đôi chân anh đứng lại, xoay nhẹ người, ánh mắt ấm áp nhìn cô: “Nếu em không muốn nói thì đừng cố ép bản thân nữa.”

Đúng là cô cũng không muốn nhắc…

Có chuyện gì tốt đẹp đâu mà nhắc đến cơ chứ!

Cứ mỗi khi nhớ về những ngày tháng đen tối ấy cô lại rùng mình, ghê rợn.

Vừa quay trở về biệt thự, Lục Minh Trí chờ trực sẵn chạy tới hỏi: “Anh hai, em nghe nói Khương Nhạc làm khó anh. Chúng ta có cần rút vốn ra khỏi Nhạc Phát hay không?”

“Không cần đâu.”

Điều này một lần nữa khiến Lục Minh Trí ngạc nhiên đến cứng đờ.

Không giống với bản tính anh hai, phải chắc chắn sẽ lập tức rút vốn về mới đúng.

“Sao lại vậy?”

“Là cô ấy không muốn.”

Bình Luận (0)
Comment