Tiếng xe cấp cứu réo lên từng hồi, bước chân vội vã, bệnh viện tấp nập, Cảnh Sở Minh lo lắng bế theo Cố Y Lạc điên cuồng chạy, trong nhịp thở mạnh vẫn cố gọi lớn: “Bác sĩ, mau đến đây.”
Cũng may đến kịp thời Cố Y Lạc đã nhanh chóng qua cơn nguy hiểm, Cảnh Sở Minh thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong phòng bệnh Cố Y Lạc vẫn chưa tỉnh, Cảnh Sở Minh đắp chăn cho mẹ con cô, còn mình ngồi bên ghế sô pha, thi thoảng có cô y tá vào lại chạy đến hỏi tình hình ra sao.
Ánh nắng ban mai chào buổi sáng đánh thức Cố Y Lạc tỉnh lại, hơi choáng váng, ánh mắt liếc nhìn quanh thấy con trai nằm cạnh mới cảm thấy yên tâm, hơi sững lại trước Cảnh Sở Minh.
Sao lại là anh ta?
Cô thực sự không hiểu nổi, rõ ràng lúc đó anh ta cùng Lục Triết Tiêu và Chu Tuyết Sương đã rời đi rồi cơ mà.
Đang suy nghĩ viển vông bỗng có tiếng nói khiến Cố Y Lạc hơi giật mình: “Cô tỉnh rồi sao?”
“Phải… Sao tôi lại ở bệnh viện?”
“Cô còn hỏi tại sao nữa, rõ ràng biết trước mình bị dị ứng mà vẫn liều mạng ăn, hết nói nổi.”
Cố Y Lạc cười nhẹ: “Không sao.”- Liếc nhìn đồng hồ thì đã không còn sớm nữa cô ấy vội vội vàng vàng: “Tôi còn phải đến trường quay nữa.”
Cảnh Sở Minh vội vã cản lại: “Cô còn muốn đến trường quay, tôi đã xin nghỉ dùm cô rồi, yên tâm nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
Biệt thự Lục gia sáng sớm trong yên lặng, Lục Minh Trí vội vội vàng vàng tìm anh trai: “Anh hai không hay rồi, Cố Y Lạc đang ở trong bệnh viện.”
“Bệnh viện?”- Vẻ mặt Lục Triết Tiêu vừa kinh ngạc vừa khó coi.
“Tối qua cô ấy ăn hải sản bị dị ứng.”- Lục Minh Trí giải thích.
Không còn quan tâm bất cứ điều gì, Lục Triết Tiêu với lấy chiếc áo vest, bước chân vội vã rời khỏi biệt thự, đi thẳng hướng về bệnh viện.
Bác sĩ bước từ ngoài vào phòng bệnh, tỉ mỉ kiểm tra sức khỏe của Cố Y Lạc rồi nói: “Ổn rồi đấy, cô có biết đêm qua chồng cô lo lắng như nào không? Cô thật sự rất có phúc vừa có chồng con đẹp trai lại vừa chu đáo.”
Tiếng đáp đồng thanh phủ nhận: “Không, không anh ấy không phải chồng tôi.” “Tôi không phải chồng cô ấy.”
Vị bác sĩ có vẻ quan tâm hơi quá: “Có cậu con trai lớn vậy còn ngại nữa…”
Vừa lúc Lục Triết Tiêu đứng bên ngoài nghe thấy hết cuộc trò chuyện, vừa tự trách bản thân vừa thấy không ưa mấy lời nói vừa nãy.
Sắc thái lạnh lùng anh bước vào trước vẻ mặt kinh ngạc của Cố Y Lạc, tin tức nhanh vậy trời.
Anh hỏi: “Em thấy sao rồi?”
Cảnh Sở Minh đáp thay: “Bác sĩ bảo đã không bị làm sao nữa rồi.”
Ánh mắt lạnh như mũi tên xuyên thấu qua người Cảnh Sở Minh, Lục Triết Tiêu nói: “Cậu có vẻ đã mệt rồi mau về nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không sao.”- Cảnh Sở Minh vẫn không chịu rời đi.
Không nói nhiều lời Lục Triết Tiêu trực tiếp níu lấy áo léo anh ta vừa ra bên ngoài cửa, khóa trái bên trong, lúc đó không muốn cũng không có cách nào vào được.
Vẻ mặt trách móc anh hỏi Cố Y Lạc: “Tại sao biết mình bị dị ứng rồi vẫn còn ăn?”
Cố Y Lạc cười nhạt: “Chẳng phải bây giờ tôi đã không sao rồi đấy thôi.”
“Về sau tôi không cho phép em làm như vậy nữa.”
Anh lấy tư cách gì mà cấm đoán cô hết điều này sang việc khác, bản tính anh ngày càng xấu xa hơn rồi đó.
Không thấy cô trả lời anh chầm chậm ghé sát mình về phía cô, mặt sát mặt, nghe rõ nhịp tim đập loạn nhịp của đối phương, chỉ đến khi Bảo Bảo thức giấc mới đánh thức hai người: “Mẹ ơi…”
Cả hai luống cuống ngồi lên, không khí căng thẳng vô cùng, Cố Y Lạc cố tìm cách để đẩy anh đi: “Lục tiên sinh anh giúp tôi một việc được không?”
“Nói đi.”- Giọng nói anh lạnh lùng không đổi.
“Đưa Bảo Bảo đến trường.”
“Được.”
Cố Y Lạc mừng thầm, quay sang nói với Bảo Bảo: “Mau lên con, xuống đi học thôi.”
Nụ cười trên môi cô vụt tắt khi Lục Triết Tiêu nói: “Tôi gọi Minh Trí tới đưa đi.”
Không lẽ anh muốn mọc rễ ở đây luôn sao?
Vấn đề không phải là ai đưa Bảo Bảo đi học mà là cô không muốn nhìn thấy mặt anh.
Một lát sau, Lục Minh Trí tới, thằng bé Bảo Bảo ngoan ngoãn đi theo cậu ta, nhường lại không gian tự do cho hai người kia.
Đi được một chốc, Bảo Bảo kéo tay áo Lục Minh Trí khoe khoang, nó dùng ám hiệu hai ngón tay trỏ đối diện sát nhau như đôi chim bồ câu quấn quýt.
Lục Minh Trí thốt lên: “Ý cháu là mẹ cháu và anh trai chú ban nãy vừa hôn nhau.”
Bảo Bảo cười cười: “Không phải, là sắp hôn nhau nhưng bị cháu phá hỏng.”
“Sao thế?”
“Cháu cứ tưởng là cái chú Cảnh kia.”
“À…à… Bảo Bảo rất sáng suốt.”
Từ lúc có mặt Lục Triết Tiêu thực sự khiến Cố Y Lạc không thoải mái, anh không chỉ có tính chiếm hữu mà còn độc đoán, khó ưa, cấm hết việc này đến việc khác.
Không cho đọc kịch bản, không cho bấm điện thoại, không cho xem phim, cái gì cũng không cho, cô buồn tới mức sắp uất lên rồi đây.
Vừa hay Tô Nhã Ngọc cùng Ngô Quyến tới, nét mặt Cố Y Lạc mới có thêm chút sức sống, môi vừa cười vừa mếu máo: “Cuối cùng hai người cũng chịu tới rồi.”
Tô Nhã Ngọc thì nhanh chóng chạy lại tới giường bệnh, còn Ngô Quyến bị Lục Triết Tiêu chặn lại, không cho đến quá gần.
“Cậu thấy sao rồi?”- Tô Nhã Ngọc hỏi han.
Cố Y Lạc nghiến răng, thì thầm: “Tớ không bệnh sắp bị Lục Triết Tiêu làm cho bệnh ra luôn rồi đây.”
Cố Y Lạc chỉ cần liếc mắt thì Tô Nhã Ngọc đã hiểu ý: “Hai người là đàn ông ở đây cũng không tiện chăm sóc hay là cứ về trước đi, để mình tôi ở lại là được rồi.”
Tiếng nói đồng thanh của hai người đàn ông dứt khoát: “Không được.”
Tô Nhã Ngọc thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Ngô Quyến cậu tối nay còn cảnh quay đêm nữa mà, còn anh Lục thì hãy đến trường đón Bảo Bảo và chăm sóc nó giúp Y Lạc mấy ngày. Trong này cứ giao lại cho tôi. Yên tâm đi.”
Chỉ cần không phải là đàn ông ở cạnh cô thì Lục Triết Tiêu đều có thể thỏa hiệp, anh nhanh chóng rời đi nhường lại vị trí chăm sóc cho Tô Nhã Ngọc.
Cố Y Lạc thở một hơi nhẹ nhõm như thể trút được gánh nặng lớn: “Cuối cùng cũng chịu đi.”
Tô Nhã Ngọc hỏi: “Sao cậu lại cứ đuổi anh ta thế? Theo tớ thấy anh ta quan tâm đến cậu vậy mà.”
Cố Y Lạc bếu môi, rồi đến cười nhạt: “Quan tâm cái con khỉ, đến thở tớ còn không dám thở mạnh nữa kia mà.”
Tô Nhã Ngọc cười, xoa dịu cơn bực dọc của bạn thân: “Được rồi, được rồi, mà cậu ấy biết mình dị ứng rồi mà vẫn còn ăn, thà để phải nhập viện chứ không bao giờ nói ra mình bị dị ứng cả.”
“Cậu cũng biết mà mỗi lần nhắc tới tớ thật sự không kìm được cảm xúc của bản thân.”- Cố Y Lạc cúi đầu vẻ đầy thất vọng.
Thấy Lục Triết Tiêu dẫn theo Bảo Bảo quay về, Chu Tuyết Sương hết sức sửng sốt: “Đây chẳng phải là con của Cố Y Lạc sao? Nó tới đây làm gì?”
Lục Triết Tiêu đáp: “Cô ấy bị dị ứng hải sản đang ở trong bệnh viện cho nên anh đưa nó về đây.”
“Tiêu Tiêu chẳng phải lúc trước anh rất ghét trẻ con sao?”- Chu Tuyết Sương gượng hỏi.
“Em không thấy nó đáng thương sao? Đâu còn ai chăm sóc nó nữa.”
Câu nói đó lại khiến Chu Tuyết Sương thêm kinh ngạc, không dám tin những lời nói ấy phát ra từ miệng Lục Triết Tiêu.
Anh thực sự thay đổi rồi…
“À phải rồi… Ban chiều cô có gọi cho em bảo chúng ta ngày mai về nhà.”- Nhận thấy không khí thay đổi Chu Tuyết Sương đành đổi chủ đề.
Lục Triết Tiêu lạnh lùng, dứt khoát: “Em tự mình tới đó đi. Ngày mai anh phải vào bệnh viện nữa.”