Vừa ra khỏi khu vực nhà vệ sinh nữ, Cảnh Sở Minh đã chờ sẵn ở đó, Cố Y Lạc có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Sở Minh sao anh lại ở đây?”
Anh ta đưa về trước một túi đá lạnh: “Nghe nói chườm cái này sẽ đỡ đau hơn cho vết thương trên khuôn mặt cô đấy.”
Cố Y Lạc nhận lấy, mỉm cười nhẹ: “Cảm ơn.”
“À phải rồi lần trước tôi còn chưa kịp cảm ơn việc anh đưa tôi đến bệnh viện nữa.”
Sở Cảnh Minh không bao giờ từ chối cơ hội, bèn đề nghị: “Vậy thì cô phải mời tôi một bữa.”
“Được thôi.”
Buổi tối lãng mạn trong nhà hàng Tây, âm nhạc nhẹ nhàng trầm bổng du dương, Cố Y Lạc dắt tay con trai từ cửa bước tới chỗ bàn Cảnh Sở Minh đang ngồi: “Xin lỗi tôi đến muộn.”
“Không sao, tôi cũng vừa tới thôi.”- Cảnh Sở Minh rút từ dưới chỗ ngồi bó hoa hồng lớn, thơm nức mũi: “Tặng cô.”
Cố Y Lạc sững người, ánh mắt trừng trợn ngạc nhiên: “Ngày gì mà lại tặng hoa.”
Cảnh Sở Minh cười nhẹ nụ cười hiền hòa, ấm áp: “Không gì cả, chỉ là muốn tặng cô thôi.”
Cố Y Lạc tỏ ra ái ngại vô cùng, cười gượng: “Rất xin lỗi nhưng tôi không có thói quen nhận hoa như này.”
Không khí ngượng ngùng vô cùng, Cảnh Sở Minh khó xử: “Chắc là tôi quê mùa quá rồi.”
“Không, không, ý tôi không phải vậy.”
“Tôi chỉ đùa thôi mà, cô đừng để ý.”
Rồi bỗng nhiên một cô gái từ đâu xuất hiện, cô ta ăn mặc thiếu vải, không thể nào hở hơn được nữa, khuôn mặt khá xinh đẹp, nén lại trước bàn Cố Y Lạc: “Anh Cảnh từ bao giờ mà anh hào phóng chi luôn cả bó hoa to bự như này vậy? Mà cũng thay đổi gu rồi à, tán tỉnh cả mẹ đơn thân luôn rồi sao?”
Trầm giọng xuống hết mức, Cảnh Sở Minh nói: “Cô mau đi đi, không phải việc của cô.”
Ngay lập tức ly nước lọc trên bàn bay thẳng vào mặt Cảnh Sở Minh không thương tiếc, chỉ trong chốc lát anh ta ướt nhũn, lớp trang điểm trên mặt dần trôi xuống.
Cảnh tượng trước mắt khiến mẹ con Cố Y Lạc giật bắn người, sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khi thấy ánh mắt Cảnh Sở Minh nhìn về phía mình, Cố Y Lạc chỉ đành cười trừ, nhìn bộ dạng anh ta hiện tại thật sự rất thậm tệ.
“Sở Minh hay là anh vào nhà vệ sinh rửa trước đi.”
Cảnh Sở Minh đứng dậy, cúi nhẹ đầu: “Thành thực xin lỗi, hay là cô cứ gọi món trước đi.”
“Mau đi đi.”
Chỉ đến khi anh ta đã rời khỏi, mẹ con Cố Y Lạc mới bật cười thành tiếng.
Quay trở về nhà với bộ dạng nhếch nhác, Cảnh Sở Minh khiến Chu Tuyết Sương phải bật cười sặc sụa: “Anh mới đi đánh trận về sao?”
“Đừng hỏi nữa…”- Vừa nói anh ta vừa rảo bước lên phòng thay đồ.
Sáng hôm sau, Chu Tuyết Sương tìm đến nhà họ Lục từ sớm, cô ta mang theo một ít nguyên liệu nấu ăn, tỏ ra vẻ hiền thục nết na: “Chào cô, cháu có làm phiền cô chú không vậy?”
Bà Lục đương nhiên mừng còn không kịp chứ nghĩ gì tới chuyện phiền, ánh mắt bà ta nhìn bên ngoài cửa một lát rồi hỏi: “Triết Tiêu và Sở Minh không đến cùng con sao?”
Chu Tuyết Sương lắc đầu, khép nép đáp: “Không ạ, hai anh ấy đều bận, một mình cháu ở nhà cũng buồn nên mới đến đây tìm cô.”
Vừa vào tới thì cô ta tự nhiên như nhà mình vậy, mọi việc đều tham gia, thuần thục từ nấu ăn đến dọn dẹp, và đương nhiên không quên trò chuyện với bà Lục.
Trình An Lệ mừng tới độ cười không khép cửa miệng: “Nếu cô có đứa con dâu như cháu thì tốt quá.”
Chu Tuyết Sương ngừng lại mọi việc: “Cô à…Cô có hai đứa con trai vậy còn gì? Chắc chắn hai người ấy sẽ dẫn về hai cô con dâu ưng ý.”
Thở dài mấy tiếng liên tục, Trình An Lệ để lộ rõ vẻ lo lắng không nguôi, chậm rãi nói: “Thằng Triết Tiêu thì lạnh lùng có hỏi thế nào cũng không chịu nói, còn cái thằng Minh Trí một anh hai, hai anh hai không chịu tiết lộ chút tin tức nào cả. Chúng thật sự khiến cô rất lo lắng.”
“Cô đừng quá lo, đến thời điểm hai người ấy sẽ tự khắc dẫn về thôi.”
“Hi vọng là thế.”
Sau một lúc im lặng, Chu Tuyết Sương lại nói: “Cô biết không Cảnh Sở Minh đã tìm được người mình thích rồi đó.”
“Nhanh vậy sao?”- Trình An Lệ thốt lên.
“Là người thế nào thì cháu không rõ nhưng cháu đã gặp qua mấy lần rồi, cô ấy tên là Cố Y Lạc, một diễn viên mới nổi trong nghề.”- Chu Tuyết Sương vừa xử lí đám rau cần vừa kể.
Tập đoàn Lục Thị, không khí chẳng khác gì chiến trường, không một ai dám nói chuyện hay thở mạnh, chỉ cúi đầu vào máy vi tính, cầu nguyện mình sẽ không bị gọi tên.
Sáng giờ số lượt vào phòng chủ tịch đếm không xuể, số người bị quát dường như đang rượt theo lượt vào, khi vào toàn mạng trở ra tàn phế, không phải nói đến thể xác mà rách lưới tâm hồn, sắc mặt ai cũng khó coi vô cùng.
Chẳng ai giải thích nổi chủ tịch Lục hôm nay ăn phải gì mà cứ như thuốc súng, có thể phát nổ bất cứ khi nào.
Ngay đến Lục Minh Trí cũng không phải ngoại lệ, mới bị đuổi ra ngoài với một cú ném phi đao bằng giấy: “Anh hai…”
Không còn cách nào khác chỉ có thể cầu cứu Cố Y Lạc: “Chị dâu à… Mau cứu đi, chúng tôi sắp bị anh hai hành cho tơi tả rồi đây.”
Cố Y Lạc hờ hững đáp: “Chuyện công ty cậu thì có liên quan gì đến tôi.”
Lục Minh Trí khóc thét thành tiếng: “Đừng như vậy mà, hai người có giận nhau thì tự mình giải quyết sao cứ lôi chúng tôi vào là thế nào?”
Cố Y Lạc lại có vẻ tức giận: “Ý cậu là do tôi sao?”
Lục Minh Trí biết mình quá lời bèn tự bào chữa: “Không, không, ý tôi là chỉ có cô mới có thể dung hòa tính nóng nảy ấy của anh tôi thôi. Cầu xin cô đó.”
“Không giúp.”- Cố Y Lạc cự tuyệt.
“Cô còn không tới tính mạng hai trăm người ở Lục Thị sẽ bị hành cho tới mức chết từ từ cho xem, sớm giờ đã có mấy người ngất xỉu phải nhập viện rồi đó, ngay đến cả tôi anh ấy cũng đuổi ra ngoài luôn rồi, thật sự hết cách.”- Lục Minh Trí mếu máo, giọng van xin.
Cái quái quỷ gì đang xảy ra thế này?
Cô chỉ đơn giản muốn dứt ra khỏi người nhà họ Lục, sống cuộc sống bình an, làm những gì mình muốn, sao mà khó tới vậy.
Cô đâu phải thần tiên mà việc gì khó cũng gọi tới cô.
Nói là vậy nhưng khi nghe vẻ nghiêm trọng trong giọng nói Lục Minh Trí thì Cố Y Lạc lại vội vã tìm đến Lục Thị.
Chỉ cần báo danh ở quầy lễ tân sẽ có người dẫn cô lên văn phòng chủ tịch, vừa gõ cửa cô đã nghe thấy tiếng quát vô cùng đáng sợ từ bên trong: “Ra ngoài.”
Mở cửa bước vào, cô nhìn người đàn ông trước mặt thì vô cùng kinh ngạc, anh tiều tụy đi rồi, tính tình cũng khó chịu, như thể biến thành con người hoàn toàn khác.
Có kề dao sát cổ cô cũng không dám ngờ một người lạnh lùng lãnh đạo cả một tập đoàn lớn như Lục Thị cũng có lúc yếu đuối đến đáng thương như này.
Chuyện kể ra thì dài dòng, từ nhỏ anh đã mắc chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế song song với cơn đau đầu dữ dội, mỗi khi xuất hiện anh ấy thật sự không có cách nào không chế bản thân.
Dạo gần đây bao nhiêu áp lực đè nén khiến anh ấy thực sự mệt mỏi, dây thần kinh hoạt động quá năng suất dẫn đến di chứng ấy xuất hiện nữa.
“Lục Triết Tiêu… Anh đang làm gì vậy?”- Cố Y Lạc nhẹ nhàng hỏi.
Tay chân anh bắt đầu run rẩy, hình như anh rất sợ: “Anh không, không làm gì cả.”
Nhận thấy điều bất thường cô bước tới, chủ động ôm anh sà vào lòng, vuốt ve mái tóc anh an ủi: “Không sao, có em đây, không sao cả.”
Có lẽ khi ở bên cô là lúc anh thấy bình yên và an tâm nhất, chỉ cần ngả vào vòng tay năng lượng của cô anh tự khắc an lòng.
Lục Minh Trí thở phào nhẹ nhõm, tự mình thu dọn hiện trường, cậu ta than thở: “Căn bệnh kì dị này cứ phát là phát mà không để lại bất cứ dấu hiệu nào cả, hồi sáng trước khi lên công ty anh ấy đang bình thường đùng một phát như bom hạt nhân, như cô thấy đó công ty giờ chẳng khác gì bãi chiến trường.”