Vứt vali lăn lóc giữa sàn, ánh mắt tìm kiếm, Chu Tuyết Sương đủng đỉnh đi từ phòng khách lên phòng ngủ rồi ra tới phòng bếp. Vẻ mặt thất vọng cô ta hỏi Cảnh Sở Minh: “Anh ấy đâu?”
Bước chân chậm rãi dần tới gần, vẻ mặt Cảnh Sở minh khó xử, thi thoảng lại thở dài khe khẽ: “Anh đã nói với em rồi, dạo gần đây thực sự cậu ấy rất là bận.”
“Em không tin anh ấy bận đến nỗi không có thời gian về nhà, bây giờ em tới công ty tìm anh ấy.”- Chu Tuyết Sương vẫn chưa chịu từ bỏ.
Cảnh Sở Minh vội vàng cản lại: “Đừng, đừng…”
Chu Tuyết Sương dừng bước, hình như cô ấy đã phát giác ra điều gì, nên hỏi: “Có phải anh đang giấu em điều gì không?”
Theo vô thức Cảnh Sở Minh lắc đầu lia lịa: “Không có, thật sự không có.”
“Vậy em sẽ tự mình đến hỏi anh ấy.”
“Chuyện này…Em đừng làm khó anh nữa, ngoan lên nhà nghỉ trước đi.”- Cảnh Sở Minh cố nịnh hót.
Mấy lời đó thật sự không thích hợp để dùng vào lúc này vì thật sự cũng không lọt tai Chu Tuyết Sương.
Vừa lúc họ đang tranh cãi cực điểm thì tiếng mở cửa đã vô tình thu hút ánh nhìn, Lục Triết Tiêu bước vào, sắc mặt anh có vẻ mệt mỏi, chán chường.
Không suy nghĩ thêm điều gì Chu Tuyết Sương hớn hở lao tới ôm chầm lấy Lục Triết Tiêu: “Tiêu Tiêu em nhớ anh lắm.”
Không chút cảm xúc, Lục Triết Tiêu dứt khoát gỡ cánh tay Chu Tuyết Sương ra, lạnh lùng nói: “hôm nay anh hơi mệt muốn được nghỉ ngơi, anh về phòng trước nhé.”
Không chịu buông tha, cô ta vẫn cố bám riết lấy, liền bị Cảnh Sở Minh cản lại: “Được rồi, trông cậu ấy có vẻ mỏi để cậu ấy nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai lại nói.”
“Ò, được rồi.”- Chu Tuyết Sương đành miễn cưỡng gật đầu, ngoan ngoãn quay trở về phòng.
Sáng hôm sau, Lục Triết Tiêu tới công ty từ sớm, điên cuồng lao mình vào công việc, khiến bản thân trở nên bận rộn, tạm thời quên đi những tạp phức trong suy nghĩ.
Đám nhân viên vừa tới đã bị một phen dọa hú hồn, không lẽ lại sắp sửa trải qua thời kì chủ nghĩa tư bản, nhìn mặt sếp mà thở, liều mình bán mạng cho công ty.
Lục Minh Trí vừa tới đã bị một đám người bao quanh hỏi chuyện: “Sếp Trí, chủ tịch dạo gần đây có bị sang chấn tâm lí gì không vậy? Anh ấy đã ở trong phòng làm việc liên tục suốt bốn tiếng đồng hồ rồi đó, hơn nữa còn không cho bất kì ai lại gần cả.”
Luồn lách ra khỏi vòng vây, Lục Minh Trí chạy vội vào phòng chủ tịch: “Anh hai anh tỉnh lại rồi sao?”
Không nhìn lấy một cái, Lục Triết Tiêu chỉ buông lời lạnh lùng: “Em sợ trên dưới công ty không nghe thấy sao? Đóng cửa vào đi.”
“Ồ, phải…”- Lục Minh Trí vội vàng chạy ra đóng kín cửa.
Ngồi xuống đối diện, Minh Trí thông báo: “Anh hai, anh nên chuẩn bị sẵn tâm lí đi, thời gian tới có lẽ mẹ sẽ tới tìm anh thường xuyên đó. Mấy ngày trước mẹ có bảo với em muốn anh cưới vợ trong năm nay đó.”. Bạ𝓃 có biết tra𝓃g tr𝘶𝙮ệ𝓃 ﹢ T𝘙UMT𝘙 UYỆN.VN ﹢
Lục triết Tiêu vẫn điềm tĩnh đáp: “Cưới vợ thôi mà, không cưới được người mình yêu thì cưới ai cũng như nhau cả thôi?”
Lần đầu tiên thấy anh hai trở nên bất lực, bất lực tới mức vô cùng bình tĩnh.
“Anh có chuyện gì sao?- Lục Minh Trí hỏi.
Lúc này Lục Triết Tiêu mới có phản ứng, dừng mọi hoạt động, ngước đôi mắt tràn đầy tâm sự nhìn lên, sắc mặt lạnh không đủ để che khuất đi sự bất lực vô cùng.
“Cô ấy từ chối rồi.”
“Ai cơ?”- Lục Minh trí lấp lửng hỏi lại.”Chị dâu sao?”
Anh hai không nói gì thì phần trăm đoán đúng đã gần như chín phẩy chín trên mười.
Trong lúc này cậu ấy thật sự không biết mình nên nói gì, có lẽ anh ấy cần thời gian để sắp xếp lại mọi chuyện, âm thầm rời đi, trả lại không gian yên tĩnh.
Người đau đầu vì tiền là sự lo âu, nhưng người u sầu vì yêu lại là một tầng cao mới, cảm giác ấy thực sự không dễ dàng gì.
Cố Y Lạc một mình lạc bước trong khuôn viên xứ sở hoa, một chút gió lạnh đầu đông phảng phất vào trái tim hững hờ, tâm trạng ngổn ngang, sắc mặt sầu ưu mang đầy tâm sự, suy nghĩ mông lung vô cùng tận.
Bên tai cô văng vẳng những lời Lục Trết Tiêu nói tối qua, không cách nào thoát ra được.
Có phải cô đã quá vô tình.
Có phải cô đã quá thẳng thắn.
Có phải cô đã làm tổn thương anh.
Càng suy nghĩ càng hỗn loạn, càng điên rồ.
Cuộc điện thoại từ trường con trai: “Mẹ Bảo Bảo mau tới trường đón bé đi, thằng bé bệnh rồi.”
Vứt tất cả đống suy nghĩ ấy sang bên, Cố Y Lạc vội vã chạy tới trường đón con.
Nhịp thở gấp gáp cô ngồi xuống cạnh Bảo Bảo, sờ tay lên trán kiểm tra, thằng bé sốt cao quá.
Bế con lên tay, cô hốt hoảng đưa thằng bé vào bệnh viện.
Ngày thường nó năng động, lém lỉnh bao nhiêu thì hôm nay lại yếu ớt, buồn bã bấy nhiêu.
Trước sảnh lớn bệnh viện người chờ lấy số gọi tên đông nghẹt thở, Cố Y Lạc dỗ dành con trai: “Bảo Bảo ngoan, đứng xuống một lát mẹ lấy số xong sẽ lại bế con, có được không?”
Thằng bé yếu xìu lắc đầu.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành ôm lê thằng bé dần nhích lên từng bước theo đoàn người dài phía trước mặt.
Là mẹ đơn thân thật sự không dễ dàng, sợ nhất là những lúc ốm đau bệnh tật, không ai bên cạnh, cô rất muốn rơi lệ để giải tỏa nỗi lòng nhưng vì con cô buộc mình cố gắng.
Lục Minh Trí thở hổn hển chạy vào thông báo gấp: “Anh hai, Bảo Bảo vào viện rồi.”
Mọi việc đều dừng hẳn, Lục Triết Tiêu vớ lấy chiếc áo vest bước chân vội vã rời đi, lòng như lửa đốt.
Chiếc Lexus sang trọng dừng hẳn ở bệnh viện Trung Hồ giữa lòng thủ đô, Lục Triết Tiêu đưa mắt tìm kiếm, nhìn thấy mẹ con Bảo Bảo đang lê thê nhỏ bé lọt giữa dòng người, anh xót xa vô cùng, chân rảo sải dài đi tới, chủ động bế con giúp.
“Để tôi.”
Cô còn hơi ngờ ngợ nhưng cũng dần buông tay: “Vậy anh cho thằng bé ra kia ngồi đi, tôi đi làm thủ tục.”
“Tôi đi cùng em.”
Đương nhiên có thời cơ anh sẽ không tự mình đánh mất, suốt cả quãng thời gian ấy vẫn bế con đứng cạnh cô.
“Mời bệnh nhân Cố Dư Bành.”
Cố Y Lạc đứng dậy nhưng Lục triết Tiêu không hề nhúc nhích, chờ trong năm giây vẫn không thấy anh phản ứng gì cô mới gọi: “Đi thôi.”
Anh ngờ ngợ hỏi lại: “Đã đến lượt rồi sao?”
Mon men theo phía sau gót chân Cố Y Lạc, Lục Triết Tiêu hạ giọng hỏi: “Bảo Bảo con tên là Cố Dư Bành sao?”
Thằng bé yếu ớt gật đầu.
Trời ạ, nếu không có y tá gọi không biết đến bao giờ anh mới biết đến cái tên Cố Dư Bành này nữa.
Cánh cửa phòng khám mở toang, bác sĩ khám tổng quát xong thì ra kết luận: “Thằng bé chỉ bị sốt thông thường thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”
Lục Triết Tiêu hỏi: “Bác sĩ liệu có cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm không?”
Bác sĩ niềm nở cười, lắc đầu: “Không cần đâu. Tôi kê cho nó ít thuốc về nhà tự theo dõi.”
Lục Triết Tiêu lại hỏi thêm: “Thế có cần xét nghiệm tổng quát không vậy bác sĩ?”
“Cũng không cần”- Bác sĩ lắc đầu.
Cố Y Lạc nhíu mày: “Bác sĩ đã nói là sốt thông thường rồi anh hỏi nhiều thế.”- rồi lại quay về hướng bác sĩ: “Thật xin lỗi.”
Vị bác sĩ ấy vẫn cười rất tươi: “Không sao, bố mẹ lo cho bé là chuyện bình thường mà. Chồng cô chu đáo lắm.”
Trong khi Lục Triết Tiêu thầm cười thì Cố Y Lạc vội vàng phủ nhận: “Anh ấy không phải chồng tôi.”