Tổng Tài Mỗi Ngày Cầu Ôm Ôm

Chương 5

Phòng bếp trong biệt thự không dính chút bụi trần, dụng cụ nấu ăn sạch sẽ đến mức tỏa ra cả ánh sáng chói loá. Đầy đủ mọi thứ phong phú không kém gì so với khu vực nấu ăn của nhà hàng.

Với trình độ của Trình Li đối mặt với phòng bếp rực rỡ xa hoa này, cũng chỉ có thể dùng đến 3 thứ: dao thái, thớt gỗ, nồi nấu mì.

Tiếng thái rau không lớn còn rất có tiết tấu, ngược lại gian phòng khách lại có tiếng ồn ào rất chân thực, màn đấu súng "bùm,bùm" tiếng quát tháo truyền lần lượt từ trong TV truyền ra.

Trình Li vừa nấu mì vừa nghiêng tai lắng nghe, bỗng dưng cảm thấy lời thoại vừa rồi quá quen thuộc. Dừng lại động tác ngó đầu ra nhìn, quả nhiên, phim điện ảnh vừa rồi đã quay đến đoạn kết, bây giờ lại đang phát lại thần kỳ nhất chính là Hứa Trạch Dao vẫn xem đến mức không chớp mắt như cũ.

"Cô đang nhìn gì?" Anh nhíu mày.

!!! Chăm chú xem TV mà vẫn có thể phát hiện ra cô không hổ danh là người đàn ông mánh khóe kinh doanh trên thương trường, Trình Li vẫy vẫy cái thìa: "Xem náo nhiệt."

Lại nói tiếp Hứa tổng thật đúng là một người kỳ lạ, sau khi cô xách hành lý trở về. Anh ta gật đầu lạnh lùng như băng không làm loạn cũng không gây khó dễ cho cô, chỉ chú tâm xem TV đang chiếu phim điện ảnh kinh điển, vô cùng yên tĩnh đến mức thành thật ngồi ở sô pha chờ đến giờ ăn cơm.

Hứa Trạch Dao sau khi thấy Trình Li xoay người về phòng bếp, ánh mắt lập tức nhìn theo bóng dáng của cô, dây tạp dề được buộc ngang hông cô khoe ra vòng eo nhỏ nhắn hấp dẫn, tóc dài được buộc cao lộ ra cần cổ trắng nõn tuyệt đẹp sau gáy còn có một vệt đỏ nho nhỏ, bây giờ khoảng cách quá xa khiến anh nhìn không được rõ.

Mười phút sau mì trứng cùng rau đã được nấu xong, Trình Li tìm được trong tủ để bát một bát lớn một bát nhỏ, sau khi chuẩn bị xong xuôi cô cởi tạp dề, sợ Hứa tổng mải mê xem phim điện ảnh không nghe thấy lớn tiếng kêu: "Ăn cơm!"

Hứa Trạch Dao chỉnh điều khiển TV xuống thành mức nhỏ nhất, không gian xung anh thoáng chốc yên tĩnh lại, anh vừa định đứng lên chợt nghĩ nghĩ lại, trực tiếp dựa trên ghế sofa, giọng nói dứt khoát: "Đỡ tôi."

Một giây bỗng biến thành Thái Thượng Hoàng. Trình Li tay run lên thiếu chút nữa muốn cầm tạp dề ném vào mặt anh ta, nhưng ngẫm nghĩ lại so đo với bệnh nhân để làm gì huống chi bệnh nhân này là do cô làm bị thương, lại còn là giám đốc của cô, thôi đỡ ngay đỡngay đi.

Thật ra Trịnh Cảnh chuẩn bị cho cô dụng cụ phòng thân thật sự không cần thiết, nói thật lấy tướng mạo và giá trị nhân phẩm của Hứa tổng thì cũng chỉ có hứng thú đối với nữ minh tinh, tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay, đoán chừng cả một đại đội đủ các mỹ nhân trên đời cần có đều có cả, sao có thể nảy sinh ý tưởng không an phận với cô chứ.

Nhìn thái độ này lại càng không sai ở trong mắt ông chủ của cô, cô nhiều cũng chỉ là một cô hầu nhỏ tới chăm sóc anh mà thôi. Trình Li bước nhanh đi đến bên sofa, đôi tay nâng cánh tay phải của anh lên:"Bệ hạ, ngài chậm một chút."

Hứa Trạch Dao nghiêng người liếc mắt nhìn cô một cái, mượn lực rồi nhẹ nhàng đứng lên.

"Khởi giá ——"

Diễn vai diễn viên quần chúng Trình Li có đầy đủ kinh nghiệm, đúng là diễn qua không ít lần vai cung nữ, lập tức tìm được trạng thái rồi nhập diễn nâng cánh tay phải của anh rất tự nhiên mà đi phía trước chuẩn bị chạm vào bàn tay kia. Rời khỏi phạm vi ống tay áo sơmi, làn da cả hai không có trở ngại nhẹ nhàng cọ xát.

Xúc cảm nhẹ nhàng ấm áp nháy mắt như một dòng điện chạy thẳng tới trái tim của Hứa Trạch Dao, mỗi một tấc da chạm phải đều có cảm giác khó có thể nói rõ, hơi ngứa, rùng mình, nơi cánh tay dường như khiến anh nhớ lại ký ức chôn sâu thẳm bên trong nào đó cùng Trình Li, không hề chuẩn bị mà điên cuồng trở lại.

Muốn càng nhiều hơn nữa tưởng chừng ôm ngay cô vào trong lồng ngực, sắc mặt Hứa Trạch Dao biến đổi lớn, nhanh chóng truyền tới tay. Trình Li hoảng sợ lúc này mới nhớ ra Hứa tổng có thói quen sạch sẽ, nhất định bây giờ rất ghét bỏ.

"Thực xin lỗi" cô khụ khụ: "Nhất thời nhập vai diễn, tự biến mình thành cung nữ."

Hứa Trạch Dao quay đầu đi, trầm giọng nói: "Cô tới phòng ăn chờ tôi."

Thấy Trình Li quay đi lúc này anh mới hết nín nhịn thở dốc, bị cô chạm vào lòng bàn tay dường như phát hỏa chân thật là chật cứng phát đau. Khát vọng không bình thường đối với cô lại tới... Thật đúng là không có tiền đồ.

Lông mi Hứa Trạch Dao buông xuống xoa xoa lỗ tai, ý muốn hai bên lỗ tay đang đỏ bừng nhanh chóng giảm đi.

"Hứa tổng ——" Trình Li kêu: "Còn để lâu nữa là không thể ăn đâu."

"Ừ."

Hứa Trạch Dao rầu rĩ mà đáp một tiếng hô hấp thật sâu, đầu tiên cầm điều khiển lên tìm được một bộ phim thanh xuân vườn trường click mở phim, mới đi vào phòng ăn.

Cửa nhà ăn được mở ra một nửa, ngồi ở bên trong cũng có thể nhìn thấy màn hình TV.

Hứa Trạch Dao chọn mấy cây rau bỏ vào trong miệng ăn mà không biết mùi vị gì, mải ngắm ngón tay mảnh dài trắng nõn của cô, nghĩ đến vừa rồi đụng chạm ngắn ngủi lòng bàn tay lại tăng thêm nhiệt, ánh mắt anh loé sáng nghiêm túc nói: "Hôm nay để cô đi đón tôi, là có chuyện muốn trực tiếp gặp mặt nói cho rõ."

Trình Li nuốt vào nửa cái bánh bao trứng, dùng khăn giấy lau lau khóe môi, nghĩ thầm rốt cuộc cũng đến vấn đề chính, chủ động nói trước: "Là tin đồn sao?"

Hứa Trạch Dao giương mắt chăm chú nhìn cô: "Cô cần giải thích?"

"Đương nhiên là có" Trình Li nghiêm túc nói: "Tôi và Sở Ngạn Nam căn bản không thân thiết, cũng không biết vì sao anh ta đột nhiên đến đó đưa cơm. Hôm đó là giữa trưa chúng tôi nói chuyện không vượt qa năm câu, ảnh chụp thân mật thì thầm gì đó, là anh ta cố ý tới gần duy trì lâu nhất cũng chỉ ba giây đồng hồ, đã bị paparazzi " đúng lúc " chụp tới rồi."

Nói tới đây Trình Li tự mình cảm thấy không thể tưởng tượng được: "Khả năng cao là ngài sẽ không tin, nhưng đây chính là sự thật."

Hứa Trạch Dao cầm chặt chiếc đũa ngón tay cùng khớp xương trở nên trắng bệch, hỏi: "Cô đối với cậu ta có tình cảm sao?"

Trình Li không biết Hứa tổng bị ảo giác từ đâu ra, lập tức làm sáng tỏ: "Tuyệt đối không có."

Ngón tay anh tức khắc thả lỏng, ngực phập phồng một hồi lại nói: "Nhưng trên ảnh chụp lúc cậu ta tiếp cận, mặt và cổ cô đều đỏ bừng" nói xong lại bổ sung, "Đừng nói dối, không tốt."

Trình Li thật không biết nói gì với anh:"Hứa tổng, lúc đó là giữa trưa nắng nóng đóng phim."

Cô chỉ chỉ chính mặt mình: "Bởi vì bị ngài gọi đến một mình nhờ phúc của anh, người đại diện mới dùng nhiều tiền cho tôi đi chữa trị, nếu không bây giờ càng đỏ hơn!"

Hứa Trạch Dao ngừng thở, chặn lại cổ họng, ổn định trở lại như cũ.

Nguy cơ đã được giải trừ.

Anh không có lúc nào là không nhăn mày cơ hồ bây giờ đều giãn ra không ít, gương mặt lạnh giá giờ đây cũng có như không ý cười.

TV đang chiếu phim thanh xuân vườn trường quay đến cảnh nam sinh và nữ sinh chính đang mặc đồng phục đi trên hành lang, hình ảnh các ngón tay lặng lẽ đan vào nhau, phối nhạc điềm đạm ấm áp, vô cùng hiền hoà.

Một khắc này làm Hứa Trạch Dao cũng tha thứ cho Trình Li thần kinh thô dễ quên, quyết định không giận dỗi nữa chủ động nói ra chính mình là ai, giúp xô nhớ lại.

Anh chọc chọc trong chén cơm hơi lạnh mặt, giọng nói có chút khẩn trương, trước tiên tìm chủ đề:"Bộ phim thanh xuân này, danh tiếng không tồi."

Trình Li nhìn trên màn hình toàn gương mặt trẻ nổi tiếng, gật đầu: "Rất nổi, diễn viên đều là xuất sắc, so sánh với tôi quả thực là các tiền bối đi trước."

Đề tài này đi hướng không đúng lắm, anh nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Cô còn nhớ rõ thời điểm mình học trung học không?"

"Trí nhớ của tôi đặc biệt tốt" Trình Li cong cong mi:"Đừng nói trung học, tiểu học cũng nhớ rõ rành mạch."

"Lúc ấy bạn học trong lớp......" Tim anh đập nhanh hơn, ánh mắt tối lại, gương mặt anh tuấn lộ ra một tia khẩn trương, "Gặp lại, cô có thể còn nhớ rõ không?"

"Đương nhiên là nhớ rồi, cấp hai cấp 3 tôi đều là lớp trưởng" cô chớp chớp mắt "Bất quá...... Cũng có ngoại lệ."

Hứa Trạch Dao ngẩng đầu: "Ngoại lệ?"

Trình Li cong cong mi, ánh mắt hơi chuyển đổi: "Không đáng để tôi nhớ, đều tự động quên hết, có gặp lại khẳng định cũng không quen biết."

Chiếc đũa "lạch cạch" rớt ở trên bàn.

Hứa Trạch Dao mặt trắng như giấy trắng, gương mặt toả sáng vừa xong tựa như giống ảo giác, trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì.

Anh đột nhiên đứng lên, ghế ăn cơm ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.

Trình Li không biết chính mình chỗ nào lại chọc tới anh, đứng dậy chạy đuổi theo hai bước bóng dáng anh đang tức muốn hộc máu: "Hứa tổng, còn chưa ăn xong cơm."

"Không ăn!"

Cô nấu cơm mất công như thế, nói không ăn là không ăn, người này cũng quá khó hầu hạ!

"Tôi đổ đấy nhé?"

"Tuỳ ý!"

Được được được, ômg chủ nói cái gì chính là cái đó.

Trình Li bê chén lên, ở trong lòng lấy roi nhỏ đem anh hành hung mấy cái mới vừa thoải mái được một chút, liền nhìn thấy anh đứng ở tầng hai, một khuôn mặt tuấn tú đầy tinh tế đang toả ra khi lạnh âm trầm trừng mắt nhìn cô.

Nếu ánh mắt này là vật dụng trừng phạt, tuyệt đối có thể đem người ra lăng trì xử tử.

Cảm giác phát khẩn từ da đầu truyền tới, trong lòng Trình Li nơi nào đó dâng lên dư cảm cổ quái.

Quả nhiên đôi môi mỏng mờ nhạt của Hứa Trạch Dao mở khẽ, lạnh lùng nói ——

"Cô đi lên, giúp tôi thay quần áo."

☆, 6.06

Trình Li bị ba chữ "thay quần áo" áp cho đến mức hít thở không thông.

Nhìn kỹ cũng không phải là không phát hiện ra đến bây giờ Hứa tổng vẫn còn mặc bộ quần áo ở sân bay, tuy nói quần dài đen áo sơ mi trắng phác hoạ lên dáng người thon gọn của anh. Tạo cảm giác đĩnh đạc lại lạnh lùng, tự phụ bức người nhưng rốt cuộc có thương tích trong người, bên trái ống tay áo vì băng bó bằng thạch cao nên phải xắn đến tận khủy tay, để lộ cánh tay rắn chắc cơ bắp.

"Có nghe hay không?" Phạm vi trong một mét từ anh đều giống như đóng băng, răng rắc răng rắc nứt ra: "Đi lên."

Nói xong không hề nhìn cô, xoay người đi trên cầu thang xoắn ốc.

Trình Li bưng chén cẩn thận cân nhắc một chút, giúp Hứa Trạch Dao thay quần áo, có gây nguy hiểm cho cô không? Cũng không đâu!

Trước kia lúc cô ở trường làm phim đi mua đồ uống có một người mẫu ở công ty cách vách chụp quảng cáo, là kiểu đàn ông cao lớn vô cùng đẹp trai đến mượn nhóm đoàn làm phim các cô một người thiết kế trang phục để hỗ trợ, sau khi người thiết kế đó trở về kích động đến mức mặt đỏ bừng, miêu tả sinh động như thật những cơ bắp đó xúc cảm.

Chọc các cô gái nhỏ ở đoàn phim thét chói tai liên tục.

Cô chưa bao giờ gặp qua nhiều ít cũng có điểm hiếu kỳ, hiện giờ so với nhóm nam như vậy càng muốn chất lượng tốt, huống chi Hứa tổng còn chủ động phụng hiến chính mình, cho cô cơ hội quan sát như thế nào không biết xấu hổ từ bỏ, cô lại không có ý sờ vào chỉ là xem qua không nghiện là được.

Đổi là người khác, cô còn khinh thường không xem đâu.

Trình Li quyết đoán buông chén, rửa rửa tay đi lên nhanh.

Phòng ngủ ở tầng hai, Hứa Trạch Dao cởi bỏ áo sơmi nghe thấy được tiếng bước chân vang lên ở cửa, rũ mi mắt chỉ huy: "Tủ quần áo bên trái bên trong có quần áo ở nhà, tùy tiện lấy một bộ."

Ánh mắt Trình Li nhìn thoáng qua cơ ngực như ẩn như hiện của anh, chuẩn bị mở tủ quần áo khi do dự: "Ngài không phải có thói ở sạch sao?"

Thứ như quần áo mặc trên người này, chắc hẳn là anh rất chán ghét người khác chạm vào.

Hứa Trạch Dao đến nhìn cũng không nhìn cô:"Tôi đã nói rồi, cô không tính."

Trình Li đến bây giờ vẫn không phân rõ câu này rốt cuộc là khẳng định cô, hay vẫn là đang mắng cô.

Tủ quần áo rất gọn gàng có nhàn nhạt mùi gỗ thanh hương, cô tìm đến mấy bộ quần áo ở nhà chọn ra áo phông hở cổ kèm một chiếc quần dễ dàng thay mặc.

Hứa Trạch Dao ngồi ở cuối giường, chờ đến khi Trình Li mang quần áo đi đến trước mặt, rốt cuộc anh cũng đem những mảnh vụn trong lòng miễn cưỡng hàn lại, một lần nữa khôi phục tâm trạng.

Trình Li cúi đầu nhìn mái tóc đen ngắn của Hứa Trạch Dao cùng gương mặt trắng nõn sống mũi thẳng tắp, lại lần nữa xác nhận: "Thật sự muốn tôi giúp ngài thay?"

Giọng nói anh rất thấp:"Ừ."

Trình Li tuyệt không thể không thừa nhận chính mình luống cuống, thở sâu, bàn tay run rẩy hướng đến đuôi vạt áo anh, chậm chạp không muốn tiếp tục.

Anh lại lần nữa mở miệng:"Không phải kỹ thuật diễn không sử dụng được chứ? Không muốn nói, có thể coi đây là cảnh diễn."

"Cảnh...... Diễn?"

Hứa Trạch Dao nói: "Kịch bản giả thiết, tôi là người cô thích cánh tay bị thương, hành động không tiện, yêu cầu cô giúp đỡ thay quần áo."

Giọng nói anh tuy rằng trầm thấp, nhưng cực kỳ trầm bổng cuốn hút nhiều năm lăn lộn ở ngành điện ảnh sản xuất, thấy rõ được năng lực của diễn viên hướng dẫn quả thực rất chuyên nghiệp.

Hết chương 5

Lời editor: Hi mn! Thời gian qua mình bận quá, từ giờ sẽ lấp hố chăm hơn chút!
Bình Luận (0)
Comment