Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 179

Chương 179:

Trên mặt cô xuất hiện vẻ kiên quyết, siết chặt nắm đấm, càng thêm kiên định chán ghét Nam Cung Hàn, chán ghét suy nghĩ của kẻ có tiên. Sau khi giải quyết xong chuyện của trại trẻ mồ côi, nhất định cô sẽ không suy nghĩ mà rời khỏi.

Tâm trạng lại hạ xuống lần nữa, giống như là ngã vào trong thung lũng sâu. Ánh mắt Diệp Ánh Du đờ đẫn, nửa ngày không làm xong công việc.

Tống Tử Hàm ở xa xa nhìn cô, nở nụ cười đắc ý mà vui vẻ: Cô ta sẽ để cho Diệp Ánh Du ngã thảm hại hơn.

Ngây ngốc một lúc thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi Nam Cung Hàn đến gõ bàn làm việc của cô, Diệp Ánh Du mới biết được đã tan tâm. Mà Lê Hiểu Vũ đã rời đi lúc nào không biết.

“Cô muốn tôi chờ bao lâu nữa?

Nhanh lên!” Gương mặt Nam Cung Hàn lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Lúc nói chuyện với Lê Hiểu Vũ, anh rất không vui nên cuối cùng đã đuổi người đi rồi.

Người phụ nữ này có gì tốt chứ, lại được nhiều người thương nhớ như thết Cô ta đi theo bên cạnh anh luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, một chút tự giác cũng không cói Diệp Ánh Du bị anh nhìn như thế, lòng lạnh xuống, vẻ mặt lạnh nhạt.

Không phải chỉ xem cô là đồ chơi sao?

Cô còn tưởng người này là chó dữ đấy.

Trải qua việc bị chó dữ cắn một cái, chờ vết thương ổn rồi thì sẽ không sao.

Cô nghĩ như thế, ánh mắt mơ màng.

Nam Cung Hàn hơi bất mãn: “Cô ở đây ngẩn người cả buổi chiều sao?”

Diệp Ánh Du im lặng không nói, nghĩ lại một chút, đúng là cô đang ngẩn người, chẳng làm chuyện gì cả, thật không có tương lail Nam Cung Hàn không muốn nhiều lời về chuyện nhỏ nhặt này, giọng nói lạnh lùng: “Nhanh thu dọn đồ đạc đi.”

Anh nhấc chân dài đi phía trước, Diệp Ánh Du chạy chậm theo phía sau.

Trong thang máy đi ra, đám người tụ hợp vào lúc tan tâm. Chỉ là một đoạn đường ngắn, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được mọi người lại trở nên khác biệt khi mình xuất hiện.

Dù cho có Nam Cung Hàn ở đó, cũng không thiếu người xì xào bàn tán.

Diệp Ánh Du nắm chặt ngón tay, trong mắt lóe lên vẻ mạnh mẽ.

Cũng là nhân vật chính trong chuyện đó, nhưng không ai dám bàn tán về Nam Cung Hàn, tất cả đều ngắm vào cô. Đây chính là sự khác biệt của kẻ mạnh và kẻ yếu, bị chế giêu chỉ có kẻ yếu.

Diệp Ánh Du cúi đầu xuống đi lên phía trước. Dù cho bây giờ là cả yếu, thì cả đời cô cũng không yếu như thết Xe chạy trên đường, cô và Nam Cung Hàn ngồi song song nhau, vô cùng im lặng. Từ khi ngồi vào xe, cô chỉ nhìn ngoài cửa sổ, không hề động đậy chút nào.

Trở lại biệt thự, bỗng nhiên Nam Cung Hàn dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô. Tâm trạng của Diệp Ánh Du rất tệ, vốn không chú ý đến anh. Cô không để ý nên đã đụng vào lồng ngực cứng rắn của anh.

Diệp Ánh Du sờ cái trán đau của mình, cau mày nói: “Có chuyện gì không?”

Ngón tay cô khẽ xoa trán để giảm bớt đau đớn. Cánh môi đỏ của cô hơi vểnh lên, nhìn có vẻ đáng yêu.

Lời Nam Cung Hàn muốn nói sắp thốt ra lại nuốt về, giọng nói dịu dàng hơn chút: “Nửa tháng sau, mảnh đất ở phía nam thành phố kia sắp đấu thầu.

Bình Luận (0)
Comment