Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 40

Chương 40:

Diệp Ánh Du đoán như thế, lại không phát hiện đôi mắt đứa bé kia vẫn nhìn cô chằm chằm, hai tay mềm mại bày ra tư thế đòi ôm. Bởi vì cô không đáp lại, nhóc con nhếch miệng nhỏ lên, đôi mắt có vẻ ấm ức, làm cho người ta đau lòng đến nồi hận không thể hái trăng sao chọc thằng bé vui vẻ.

Nam Cung Hàn lạnh lùng lườm Diệp Ánh Du một cái, nói với nhóc con: “Cục cưng đi ngủ trước đi, ngày mai ba sẽ chơi với con được không?” Giọng nói dịu dàng đến mức làm cho Diệp Ánh Du vừa bừng tỉnh lại phải mở to mắt. Xưa nay cô không biết Nam Cung Hàn lại còn có thể có giọng điệu như thế.

“Dạ vâng, ba ngủ ngon!”

“Cô có gì muốn nói với tôi không?”

Sau khi Nam Cung Hàn dỗ dành con trai xong xuôi, giọng nói của anh ta lại lạnh lùng giống như lưỡi dao gió rét, khác hoàn toàn lúc nói chuyện với con trai.

Diệp Ánh Du lại liếc mắt nhìn máy tính đã tắt video, mới nói thẳng ra suy nghĩ của mình: “Cậu Hàn, anh đã không tin thì tôi cũng không lừa được anh. Anh cũng không muốn buông tha cho nhà họ Diệp, thì giữa chúng ta cũng không có gì để làm, xin anh sau này đừng…

Quan tâm tôi làm gì.” Cô dừng một chút, dùng từ ngữ công kích cũng nhẹ nhàng, sợ chọc giận Nam Cung Hàn.

Nhưng mà, lời cô nói bây giờ cũng đã đủ làm cho Nam Cung Hàn tức giận.

Anh cong môi lên, nhìn cô gái đứng trước mặt mình. Tư thế anh ngồi lại có vẻ giống như ngồi trên cao nhìn xuống Diệp Ánh Du: ‘Cô đã là con mồi của tôi, thì đừng để người đàn ông khác thân cận cô.

Diệp Ánh Du vô cùng tức giận: “Cậu Hàn, tôi là người! Là một người độc lập!” Không phải con mồi, cô còn chưa hề để người đàn ông nào gần gũi với mình.

Về phần người đàn ông đã cướp đi lần đầu của cô, cô đã ở trong bệnh viện cẩn thận suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra. Giống như hình ảnh bỗng dưng xuất hiện trong đầu đó chỉ là ảo ảnh của cô.

Nam Cung Hàn không hề bị dao động, anh lạnh lùng liếc nhìn Diệp Ánh Du: “Tôi sẽ trả tiền, nhưng cô phải thực hiện điều mình phải làm.”

Diệp Ánh Du giật mình, cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn thế nào?”

Nam Cung Hàn khẽ cười một tiếng: “Tôi có thể không truy cứu việc cô không tuân thủ theo ước hẹn, nhưng cô nhất định phải ở cùng tôi, đến khi tôi chán mới thôi.”

Diệp Ánh Du nhanh chóng bác bỏ: “Điều này không thể được!”

Trong mắt Nam Cung Hàn lóe lên vẻ lạnh lùng: “Không có gì là không thể. Cô đừng quên ba mẹ nuôi của cô, còn có những đứa trẻ trong trại trẻ mồ cô kia nữa.”

“Anh là đồ hèn hạ vô liêm sỉ!” Diệp Ánh Du tức giận mà mắng.

Nam Cung Hàn liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Sau này đừng để tôi nghe được lời mắng tôi từ trong miệng cô. Cô không có tư cách.”

Diệp Ánh Du không thể làm gì, cô nhắm hai mắt lại, âm thầm nhìn anh: “Đến chừng nào anh chán mới thôi, thật sự không rõ ràng gì cả. Nếu như cả đời anh cũng không chán, chẳng lẽ tôi phải ở cùng anh cả đời?”

Nam Cung Hàn cười nhạo một tiếng: “Tôi sẽ chẳng làm gì cô cả.”

Diệp Ánh Du mở to mắt, có vẻ không dám tin. Nam Cung Hàn bỏ ra ba tỷ rưỡi không phải vì muốn có được cô sao?

“Bởi, vì, cô, quá, bẩn!” Đôi môi mỏng đẹp đế kia hé mở, lại phun ra từng chữ làm Diệp Ánh Du biến sắc.

Phản ứng đầu tiên của cô là tức giận, trong đôi mắt tĩnh lặng như nước bị khuấy động lên tầng tâng gợn sóng, khuếch tán thành cơn giận.

Diệp Ánh Du mở miệng muốn đáp lại, nhưng lúc này trong đầu cô lại hiện lên đủ lời đe dọa của Nam Cung Hàn.

Bình Luận (0)
Comment