Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 109

CHƯƠNG 109: NGƯỜI PHỤ NỮ BÍ ẨN (9)

Chưa được bao lâu sau, Lý Vũ Hân đã vội vàng bước ra ngoài, sắc mặt cô đen sì, nói với Diệp Lăng Thiên: “Đi đến tập đoàn một chuyến.”

Diệp Lăng Thiên gật đầu, rồi mới theo Lý Vũ Hân rời đi. Trong suốt dọc đường, cô vẫn không nói năng một tiếng nào mà chỉ ngẩn ngơ nhìn thẳng về phía trước. Vốn dĩ Diệp Lăng Thiên đã không nói nhiều, thấy Lý Vũ Hân như thế, anh lại càng không chủ động nói thêm gì nữa.

Sau khi đưa Lý Vũ Hân đến tập đoàn, anh theo Lý Vũ Hân lên phòng làm việc của Lý Tiên Nguyên, Diệp Lăng Thiên đứng chờ bên ngoài, không bước vào trong với cô.

Lý Vũ Hân ở lì trong phòng làm việc của Lý Tiên Nguyên suốt cả buổi sáng, đến tận lúc biết rằng đã đến giờ ăn trưa mới ra ngoài.

Lý Vũ Hân ngồi trong xe, cô vẫn không nói năng tiếng nào.

“Diệp Lăng Thiên, tôi hỏi anh, nếu như anh nhìn thấy mạng hoặc là báo chi đưa tìm thấy con ruồi trong thức ăn của một nhà hàng nào đó thì sau này anh có còn ăn của nhà hàng đó nữa hay không?” Lý Vũ Hân chợt cất tiếng hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Sẽ không.” Anh trả lởi rất dứt khoát.

“Nhưng anh có biết không, con ruồi đó không phải là do kém vệ sinh, mà có thể là do bị người khác cố tình hãm hại đấy, cũng có thể là do vô tình mà ra.” Lý Vũ Hân thắc mắc.

“Cho dù tôi biết là thế, nhưng tôi vẫn sẽ không đến nhà hàng đó ăn nữa đâu, thậm chí sẽ không ghé những cửa hàng thuộc chuỗi đó nữa, đây là tâm lý chung của con người.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt đáp.

Sau khi nghe Diệp Lăng Thiên nói như thế, Lý Vũ Hân ủ rũ cúi gằm đầu xuống.

“Mọi người định giải quyết như thế nào?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Anh cũng biết rồi à? Xem ra mọi chuyện lan truyền nhanh thật.” Lý Vũ Hân cười lạnh, rồi cô nói tiếp: “Còn có thể làm được gì nữa kia chứ? Mướn nick ảo đăng bài để cứu vãn hình tượng mà thôi, ngoài ra, ngày mai sẽ mời báo chí đến để mở cuộc họp báo, nhờ các đơn vị truyền thông giúp đỡ đến nhà khách hàng để tiến hành phỏng vấn, chứng minh rằng nhà hàng của chúng ta đạt tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm.”

“Thực chất, làm như thế cũng chẳng được hiệu quả gì, danh tiếng đã bị hủy hoại rồi, cho dù có làm sao đi chăng nữa cũng không thể cứu vãn được, đây đúng là một kích trí mạng với công ty của chúng ta. Chắc chắn là có kẻ đã cố ý hãm hại mình, công ty của chúng tôi làm rất nghiêm ngặt trong vấn đề vệ sinh, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy đâu. Hơn nữa, đoạn video đó bảo quản lý của chúng tôi đã xử lý rất tốt rồi, thái độ đúng mực, không chỉ thay đổi thức ăn và xin lỗi, còn chủ động miễn phí cho đối phương. Nhưng đối phương lại quay lén lại, không những đăng lên mạng mà còn gửi cho báo chí và các đơn vị truyền thông. Rõ ràng đây chính là âm mưu nhằm hãm hại chúng ta. Hơn nữa, chúng tôi lại không thể báo cảnh sát được, chuyện đó đồng nghĩa với việc đang tự bôi đen mình.” Lý Vũ Hân nói với vẻ căm phẫn, rồi cô thở dài: “Có rất nhiều cổ đông trong tập đoàn tỏ thái độ bất mãn với tôi, có những người yêu cầu phải thay người khác vào vị trí của tôi, bảo tôi chịu trách nhiệm về chuyện này. Thành tích khó lắm mới kiếm được ở bên nước Pháp đã mất cả rồi.”

“Chuyện này không phải là không còn cơ hội đổi chiều, mặc dù không thể không tổn thất gì được, nhưng ít nhất thì có thể giảm bớt một chút tổn thất.” Diệp Lăng Thiên nghĩ ngợi một lúc rồi nói với cô.

“Anh nói vậy là ý gì?” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên với vẻ tò mò.

“Vốn dĩ những chuyện trên mạng thật giả khó lường, cho dù là thật hay giả, một khi bị tung lên mạng sẽ có người khuếch đại nó ra ngay, quan sát nó bằng ống kính có màu, nhất là cô vốn không thể làm rõ thật giả trong chuyện này được. Cô càng biện bạch thì càng có nhiều người tin tưởng đây chính là sự thật, bởi thế cho dù biết được có người cố ý hãm hại mình thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi, hơn nữa còn phải xin lỗi một cách thành khẩn, có điều đây chỉ là một cách để bày tỏ thái độ chứ không giúp ích được gì cho chuyện này cả, cách duy nhất chính là phải khuấy tung nước lên.” Diệp Lăng Thiên đáp.

“Khuấy tung nước lên à? Ý anh là sao?” Lý Vũ Hân nhíu mày.

“Đơn giản lắm, không phải có một câu nói như thế này sao, đạn sẽ bắn vào mục tiêu rõ ràng nhất, mọi người đều rụt cổ lại, có mình cô duỗi cổ ra, không bắn cô thì bắn ai đây? Mọi người đều sẽ nhắm đến cô mà thôi. Nếu như tất thảy các con chim đều duỗi cổ ra thì sao? Thế thì tất cả các viên đạn đều nhắm đến cô à? Đương nhiên sẽ không rồi, mức độ bị chú ý đến của cô sẽ giảm đi nhiều.” Diệp Lăng Thiên hờ hững đáp.

Lý Vũ Hân sững sờ, rồi cô lập tức hiểu ý anh ngay: “Ý của anh là thêu dệt chuyện này với những nhà hàng khá hả? Rủi ro lớn quá, hãm hại người khác trên quy mô lớn mà bị điều tra ra thì làm phạm pháp đấy, hậu quá khó bề tưởng tượng nổi.”

“Cô sai rồi, đương nhiên không kêu cô đi hãm hại người khác, tuyệt đối không thể làm trái pháp luật được. Nói thế này đi, làm trong ngành ăn uống ấy mà, chỉ cần cô phóng to nó ra thì không thể nào không có vấn dềđược, chỉ cần có vấn đề thì cô chỉ cần góp theo chút mồi đẩy sự chú ý của cánh phóng viên sang đó là xong chứ gì, khi cô khuấy nước lên thì sự quan tâm của mọi người không chỉ nhắm đến một mình cô, hơn nữa, cô phải để cho mọi người nghĩ rằng nhà hàng nào cũng có vấn đề, còn vấn đề trong nhà hàng của cô là nhẹ nhất, vậy chẳng phải sẽ biến không tốt thành tốt ngay ấy à.” Diệp Lăng Thiên lại giải thích cho Lý Vũ Hân nghe.

“Anh có thể nói rõ ràng hơn một chút được không? Tôi không hiểu lắm.” Lỹ Vũ Hân cảm thấy có hứng thú.

“Rất đơn giản, chắc nhà cô có quan hệ khá tốt với các cơ quan chính phủ nhỉ? Chuyện trên mạng ầm ĩ nghiêm trọng như thế thì ắt hẳn chính phủ phải vào cuộc thôi, ví dụ như cục bảo vệ môi trường, an toàn thực phẩm,…, đều sẽ tiến hành kiểm tra các hàng quán một cách triệt để, nếu như kiểm tra nghiêm ngặt, yêu cầu khắt khe thì sẽ có rất nhiều xí nghiệp xảy ra vấn đề, hơn nữa, nếu như mức độ quan tâm của truyền thông cao, tập trung đưa tin oanh tạc thì chúng ta sẽ có thể đục nước béo cò. Tốt nhất là điều tra ra nhà hàng mình không có vấn đề gì cả là lý tưởng nhất.” Diệp Lăng Thiên vừa lái xe, vừ nghiêm túc với cô.

Lý Vũ Hân trừng to mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, cô cẩn thận ngẫm nghĩ về ý tưởng của anh.

“Cách này bỉ ổi thật, cũng chỉ là ý kiến của tôi mà thôi, cô nghe chơi là được rồi.” Diệp Lăng Thiên lại nói tiếp.

“Không phạm pháp thì sao có thể nói là bỉ ổi được? Thứ chúng ta muốn là công chính, hơn nữa, chúng ta chỉ cần khuếch to kết quả điều tra của chính phủ mà thôi, có gì bỉ ôi đâu, còn giúp cho mọi người có thể giám sát chặt chẽ nữa đấy chứ. Diệp Lăng Thiên, đến con đường phía trước thì quay lại đi, tôi muốn về tập đoàn.” Lý Vũ Hân nói.

“Hả?” Diệp Lăng Thiên sững sờ.

“Về thôi, tôi muốn báo cáo lại chuyện này với ba, tôi thấy bộ phận pr chỉ là đồ vô dụng mà thôi. Diệp Lăng Thiên, tôi càng lúc càng không hiểu nổi anh, tôi nghĩ có cho anh vị trí phó tổng giám đốc trong tập đoàn thì cũng không quá đáng. Bây giờ tôi không có thời gian rảnh, đợi sau khi giải quyết xong chuyện này thì tôi sẽ đến cảm ơn anh.” Lý Vũ Hân vui vẻ nói.

Bình Luận (0)
Comment