Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 136

CHƯƠNG 136: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN (BỐN)

Bọn họ thấy Diệp Lăng Thiên chỉ dùng chiêu đã khống chế được đội viên đội đặc công, sau đó đưa tay cướp con dao găm trên người anh ta đi rồi nói một câu: “Tôi xin lỗi.” Sau đó đi dọc theo góc tường ra ngoài.

“Cục trưởng Vương, mau cho người bắt anh ta quay lại đi, anh ta sẽ mất mạng đấy.” Lý Yến vội vàng nói với cục trưởng Vương.

“Cô có thể khống chế đồng chí này trong bao lâu?” Cục trưởng Vương chỉ vào đội viên đội đặc công vừa bị khống chế kia rồi nói với Lý Yến. Lý Yến ngẩn người, sau đó nói: “Tôi có thể đánh thắng anh ta, nhưng tôi không chắc có thể khống chế được.”

“Vậy được rồi, Diệp Lăng Thiên này không phải là người bình thường, có lẽ cậu ta có thể tạo nên kỳ tích. Cậu ta nói không sai, hiện tại chúng ta rơi vào cục diện này, bọn bắt cóc còn lợi hại hơn chúng ta nghĩ, cũng rất thông minh.” Cục trưởng Vương thở dài, sau đó nói: “Làm theo lời cậu ta đi, sau đó tôi kéo dài thời gian.”

Lý Yến ngẩn người, sau đó chạy tới một bên, cầm ống nhòm cẩn thận theo dõi Diệp Lăng Thiên.

Cô ta chỉ thấy Diệp Lăng Thiên dùng vài giây đã chọn được vị trí tốt, sau đó nhìn vào bên trong rồi ra hiệu OK. Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên giơ tay ra hiệu thì cầm bộ đàm nói: “Nổ súng.”

Lý Yến vừa dứt lời, vị trí trên núi bên kia truyền đến mấy tiếng súng.

Sau khi tiếng súng đầu tiên vang lên, Diệp Lăng Thiên chỉ tạm dừng hai giây, sau đó lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, hai tay nắm chắc lấy tường rào, anh dùng tư thế nghiêng người khó tin được vượt qua tường rào.

Lý Yến vô cùng kinh ngạc khâm phục, tường rào cao như vậy, cho dù là cô ta cũng phải chạy lấy đà, anh lại có thể nhảy lên tại chỗ như vậy còn vượt qua được, tốc độ cực nhanh làm cho cô ta mở to hai mắt nhìn. Chẳng qua Diệp Lăng Thiên đi vào, Lý Yến không thể nhìn thấy bóng dáng Diệp Lăng Thiên. Cô chỉ có thể cầm ống nhòm di chuyển vị trí tìm kiếm Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhảy vào, sau đó quan sát đường tàu điện kế bên nhà máy, dựa vào điểm mù ở cửa sổ rồi bắt đầu chậm rãi di chuyển.

“Các ông định làm gì?” Bọn bắt cóc nghe tiếng súng vang lên thì quát với bên ngoài.

“Không có, một đồng chí của chúng tôi quá lo lắng, nhìn con thỏ trên núi thành các cậu cho nên nổ súng. Chúng tôi không có ý xấu, đã làm theo lời của mấy người.” Cục trưởng Vương vội vàng nói.

“Nói như vậy là còn có người của các ông mai phục trên núi đúng không.” Bọn bắt cóc cười lạnh.

“Không có không có, hiện tại tất cả chúng tôi đã lui xuống. Có thể cho chúng ta thêm hai mươi phút nữa không? Chúng tôi đang đi tìm thùng khắp nơi, cậu cũng biết không dễ mua được thùng, đi mua cũng mất thời gian, hơn nữa chúng tôi còn phải tốn thời gian xếp tiền nữa, bốn mươi phút thật sự không đủ, cho chúng tôi thêm hai mươi phút, trong vòng một giờ nhất định sẽ đưa tiền đến đây.” Cục trưởng Vương bắt đầu không ngừng nói chuyện với bọn bắt cóc, muốn thay đổi sự chú ý của bọn họ.

Diệp Lăng Thiên đến gần cửa sổ lầu một, sau đó dựa vào tường ngồi xổm trên mặt đất, lén lút ngẩng đầu lên chậm rãi quan sát bên trong cửa sổ, sau khi xác định lầu một không có người mới đi từ cửa sổ vào lầu một.

Cả nhà máy có tổng cộng ba lầu, dựa theo cách sắp xếp giống nhau, Diệp Lăng Thiên đoán bọn bắt cóc sẽ tập trung ở lầu hai và lầu ba, người phụ trách canh gác chắc chắn ở lầu hai, bởi vì lầu hai có tầm nhìn tốt nhất, gần như không có góc chết, lầu ba lại an toàn nhất. Đương nhiên, nếu bọn bắt cóc có nhiều người thì cũng sẽ cho người canh gác lầu một, nhưng bọn bắt cóc rõ ràng không nhiều người, đối phương nói bọn họ chuẩn bị bốn cái thùng thì có thể biết được đối phương chỉ có bốn người.

Diệp Lăng Thiên quan sát địa hình lầu một, ở giữa là cầu thang, nhưng Diệp Lăng Thiên tất nhiên không đi lên bằng cầu thang, lầu dưới không bất kỳ thứ gì có thể ẩn nấp, người phụ trách canh gác chắc chắn cũng sẽ tập trung ở cầu thang, nhưng không đi lên bằng cầu thang cũng chỉ có bò tường, mà bò tường có độ nguy hiểm rất cao, mặt khác chỗ này là nhà máy không phải là nhà dân, đặc điểm của nhà máy là rất cao, nếu Diệp Lăng Thiên dùng tay không bò lên lầu hai thì cực kỳ khó.

Diệp Lăng Thiên vô cùng cẩn thận nhìn xung quanh lầu một, cuối cùng anh đi tới gần cầu thang thì phát hiện cách đó không xa có một lối đi, bên trong còn chứa một chiếc máy vận thăng vứt đi, có thể biết được nhà máy này phụ trách vận chuyển hàng hóa, Diệp Lăng Thiên nhìn chiếc máy vận thăng vứt đi thì đã có cách, ngậm con dao găm trong miệng, sau đó hai tay nắm lấy khung máy vận thăng đã rỉ sắt bắt đầu bò lên trên, toàn bộ quá trình không hề có âm thanh.

Lúc Diệp Lăng Thiên sắp đến lầu hai thì dừng lại quan sát lầu hai, trong tầm mắt của anh không có người, vì thế Diệp Lăng Thiên nhanh chóng bò lên mặt đất lầu hai, dựa sát vào vách tường, sau đó ngồi xổm xuống từ từ thò đầu ra quan sát hình hình lầu hai.

Giống như Diệp Lăng Thiên dự đoán, có một tên bắt cóc cầm khẩu súng lục canh gác lầu hai, đứng ở giữa đầu cầu thang. Vị trí này có tầm nhìn tốt nhất, có thể nhìn từ cửa sổ ra xung quanh đồng thời cũng có thể nhìn rõ vị trí cầu thang. Diệp Lăng Thiên cách chỗ tên bắt cóc khoảng tám chín mét.

Diệp Lăng Thiên nhìn một chút, lúc tên bắt cóc xoay người nhìn về phía cửa sổ bên kia thì lập tức lao ra rồi dừng lại phía sau cái cột cách tên bắt cóc bốn năm mét, sau đó ẩn nấp sau lưng tên bắt cóc. Cột trong nhà máy vô cùng lớn, che bóng dáng Diệp Lăng Thiên không thành vấn đề.

Diệp Lăng Thiên dựa vào cột chờ, nhưng tên bắt cóc vẫn luôn đứng tại chỗ, không ngừng nhìn khắp nơi, mà xung quanh tên bắt cóc không có cái cột nào, Diệp Lăng Thiên đang đứng sau cái cột gần bọn họ nhất. Diệp Lăng Thiên đứng vị trí cách bốn năm mét có thể đảm bảo lao ra dùng dao găm xử lý anh ta, nhưng anh lại không thể bảo đảm mình giết anh ta không phát ra âm thanh. Nếu không thể lặng lẽ xử lý tên bắt cóc không một tiếng động, Diệp Lăng Thiên tuyệt đối không thể ra tay, nếu làm cho người ở lầu ba cảnh giác thì tất cả hành động sẽ thất bại, muốn cứu Lý Vũ Hân thì đây là cơ hội duy nhất.

Đầu Diệp Lăng Thiên không ngừng suy nghĩ, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất, nắm chặt trong tay, sau khi nắm chắc thời gian thì ném thẳng về phía cửa sổ, anh không dùng nhiều lực, hòn đá chỉ phát ra tiếng không lớn không nhỏ ở cửa sổ.

Quả nhiên tên bắt cóc lập tức cầm súng cảnh giác nhìn bên này, sau đó chậm rãi đi về phía Diệp Lăng Thiên, tất cả nằm trong dự đoán của Diệp Lăng Thiên, tên bắt cóc nghe thấy tiếng động bên này thì chắc chắn muốn đi tới cửa sổ xem xét, mà Diệp Lăng Thiên muốn chờ cơ hội này.

Bình Luận (0)
Comment