Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 157

CHƯƠNG 157: SỰ GIÚP ĐỠ CỦA CHỊ DÂU (7)

“Tắm rồi, tắm rồi mới đi tới đây đó.” Đúng là Lý Vũ Hân đã tắm rồi, cô cũng đã tắm rửa lên giường ngủ một lát, ngủ không được, một mình cô đơn, cảm thấy hơi sợ hãi cho nên mới đứng dậy từ trên giường lái xe tới đây.

“Gần đây công ty của cậu như thế nào rồi? Sau khi trải qua chuyện lần trước thì có ảnh hưởng gì không?” Sau khi Hứa Hiểu Tinh sấy khô tóc thì hỏi Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân thở ra một hơi, sau đó nói: “Làm sao lại không có ảnh hưởng được, ba tớ vì cứu tớ đã bán đi rất nhiều cổ phiếu với cái giá rẻ mạt, với giá một nghìn năm trăm tỷ, nhưng mà bây giờ dù sao tớ vẫn là cổ đông lớn nhất. Nhưng mà số lượng cổ phần đã chẳng phải là ưu thế, bây giờ ba của tớ đã không còn quyền kiểm soát tuyệt đối đối với tập đoàn, bây giờ công việc của tớ và ba tớ còn có thể được xem là đang trên mức khó khăn, khắp nơi đều có sự phản đối, bây giờ càng ngày càng cảm thấy chuyện bắt cóc lần trước chính là một âm mưu.”

“Hả? Thôi bỏ đi, cậu nói với tớ những chuyện này thì thật ra tớ cũng không hiểu nhiều lắm, tớ cũng chỉ là một giáo viên bình thường thôi, không hiểu rõ mấy chiêu trò lừa gạt của người khôn khéo trong giới kinh doanh của bọn cậu, cũng càng không biết phải an ủi cậu như thế nào. Có điều là Vũ Hân à, tớ khuyên cậu một câu, công việc là công việc, nhưng mà công việc không phải là toàn bộ cuộc sống, không nên để cho bản thân mình chìm đắm vào công việc quá sâu. Tớ cảm thấy cậu nên tìm một người đàn ông để yêu thương lâu dài, thật sự đó.” Hứa Hiểu Tinh thuyết phục Lý Vũ Hân.

“Cái con nhỏ chết bầm kia đang đùa giỡn với tớ có phải không hả?” Lý Vũ Hân nói xong thì cầm lấy một cái gối đánh về phía của Hứa Hiểu Tinh.

“Tớ đùa giỡn cậu làm cái gì chứ? Cậu cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà còn chưa hẹn hò. Hơn nữa chuyện của cậu với cái thằng cha Tuấn Tuấn đó cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi, nên buông bỏ đi. Bây giờ công việc của cậu gặp phải trở ngại, áp lực lớn, cậu càng nên phóng thích bản thân. Tớ đây là vì muốn tốt cho cậu, thật sự đó, đừng có chống đối nữa, tìm một người phù hợp rồi hẹn hò, trên đời này làm gì có nhiều bạch mã vương tử cho cậu gặp như vậy.” Hứa Hiểu Tinh nói.

“Cậu đó nha, bây giờ cậu lại thuyết phục tớ, nói cứ như là đang giải quyết chuyện đại sự cả đời cậu vậy đó.” Lý Vũ Hân không có ý tốt mà nói.

“Tớ đã giải quyết được một nửa rồi.” Hứa Hiểu Tinh cười nói.

“Giải quyết được một nửa? Đúng rồi nhỉ, tớ thật sự đã quên mất, cậu thích Diệp Lăng Thiên.” Lý Vũ Hân nói xong, thần sắc bỗng nhiên ảm đạm, sau đó hỏi: “Cậu… cậu… đã nói với anh ta là cậu thích anh ta rồi?”

“Không có, tớ vẫn là câu nói kia, tớ cảm thấy tớ nên ở chung với anh ấy nhiều hơn một chút, tớ muốn để cho anh ấy thích tớ, chủ động bày tỏ với tớ. Dù anh ấy là một người rất thành thật, nhưng mà anh ấy cũng là một người coi trọng tình cảm. Tớ tin tưởng rằng anh ấy nhất định sẽ yêu tớ, có lẽ bây giờ anh ấy đã yêu tớ rồi, chỉ là không dám nói với tớ thôi.” Hứa Hiểu Tinh mang theo vẻ mặt say mê mà nói.

“Nói không chừng cũng chỉ có mình cậu yêu đơn phương mà thôi. Hứa Hiểu Tinh, tớ nói cho cậu biết, nếu như ba mẹ của cậu biết hoàn cảnh thật sự của anh ta, chắc chắn sẽ không đồng ý cho cậu với anh ta đâu, cậu cũng nên nghĩ thêm về vấn đề này đi.” Lý Vũ Hân hơi chua xót mà nhắc nhở.

“Tớ cũng đã nói từ lâu rồi, tình cảm chính là tình cảm, vật chất chính là vật chất, mặc dù là vật chất có thể ảnh hưởng đến tình cảm, nhưng mà cả hai chuyện đó là hai việc khác nhau. Hơn nữa tớ lại là người trưởng thành, tớ thích ai, muốn sống cùng với ai thì đó là chuyện của bản thân tớ, ai cũng không thể ngăn cản được. Tớ thích Diệp Lăng Thiên đó, cả đời này đều là như thế”. Hứa Hiểu Tinh nói một cách chắc chắn.

Lý Vũ Hân nhìn bộ dạng của Hứa Hiểu Tinh, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi ghen tị với Hứa Hiểu Tinh.

“Thôi bỏ đi, cậu còn thề non hẹn biển, cậu nói mấy lời này với tớ thì có làm được cái gì đâu? Có bản lĩnh thì cậu đi nói với Diệp Lăng Thiên đi.” Lý Vũ Hân ra vẻ thoải mái mà nói.

“Yên tâm đi, cô bạn à, tớ sẽ nói thôi. Chỉ là bây giờ chưa đến lúc, cậu đó nha, cậu cứ ghen tị đi thôi, bây giờ chị đây là hoa đã có chủ. Cậu uống cái gì, tớ đi lấy cho cậu?” Hứa Hiểu Tinh nói một cách vô tư, gương mặt đều là hạnh phúc.

“Cứ tùy tiện thôi.” Lý Vũ Hân cũng không hứng thú mà nói.

“Diệp Lăng Thiên nhà cậu bây giờ như thế nào rồi? Đang làm gì vậy, đã tìm được việc làm chưa?” Sau khi Lý Vũ Hân uống một ngụm nước, vẫn là nhịn không được mà hỏi Hứa Hiểu Tinh.

“Không biết nữa.” Hứa Hiểu Tinh trả lời rất thẳng thắn.

“Cái gì gọi là không biết chứ? Tớ cũng không tin là mấy ngày nay cậu không đến nhà của bọn họ, không có liên lạc với anh ta hả?”

“Có đi chứ, tối hôm nay tớ mới vừa ăn cơm ở nhà của bọn họ trở về đó.” Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc nói.

“Vậy tình huống của anh ta như thế nào mà sao cậu lại không biết được.” Lý Vũ Hân hơi nổi giận.

“Không phải là cậu đã nói nếu như tớ nhắc đến Diệp Lăng Thiên ở trước mặt của cậu thì cậu sẽ tức giận hay sao, cậu kêu tớ nói như thế nào đây, tớ cũng chỉ có thể nói rằng tớ không biết mà thôi.” Hứa Hiểu Tinh phản lại một kích.

Lý Vũ Hân bị lời nói của Hứa Hiểu Tinh làm cho tức giận phồng má nói: “Không nói thì bỏ đi, cậu nghĩ là tớ muốn biết lắm à.”

Hứa Hiểu Tinh nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lý Vũ Hân mà cười ha ha, nói: “Để tớ nhìn xem cậu muốn giả bộ tới khi nào, rõ ràng là trong lòng của cậu có người bạn như anh ấy, lại cứng rắn xem anh ấy như là kẻ thù sống chết. Tớ nói cho cậu biết, bây giờ anh ấy sống không tốt lắm đâu.”

“Sao vậy?” Lý Vũ Hân hỏi.

“Mặc dù là anh ấy không nói cái gì, nhưng mà tớ lại có thể nhìn ra được, thật ra trong lòng của anh ấy rất đau khổ. Trong người thì không có đồng nào, trong nhà lại phải duy trì tiền sinh hoạt, em gái phải đi học, phải uống thuốc, còn phải nghĩ cách trả tiền lại cho cậu. Cậu cũng biết anh ấy là người như thế nào rồi đó, cho dù có chuyện gì thì cũng sẽ không nói với người khác, đều cứ để ở trong lòng của mình. Tớ nhìn thấy anh ấy như vậy, trong lòng của tớ còn khó chịu thay cho anh ấy.” Hứa Hiểu Tinh thở dài nói.

“Anh ta không đi tìm việc làm hả?” Lý Vũ Hân hỏi.

Hứa Hiểu Tinh lắc đầu nói: “Anh ấy nói với tớ là anh ấy không muốn đi tìm việc làm, muốn tự mình làm buôn bán nhỏ.”

“Làm buôn bán nhỏ là làm cái gì? Bán hoa quả, hay là bán đĩa, thật sự không có tiền đồ mà.” Lý Vũ Hân nhịn không được mà mắng.

“Nè nè mè, Lý Vũ Hân, cậu nói lời nói này tớ không thích nghe đâu đó nha. Sao cậu có thể gọi buôn bán nhỏ là không có tiền đồ được chứ, chẳng lẽ trên đời này những người làm buôn bán nhỏ thì đều nên bị kéo ra ngoài xử bắn hả? Tớ nói cho cậu biết nha, chị cả, cậu cứ đứng đó nói chuyện mà không thấy đau lưng, cậu có biết là mấy người dân thường sinh sống khó khăn đến mức nào không hả? Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao? Mở miệng khép miệng thì đều nói ra chuyện vài ba trăm triệu, cậu có nghĩ đến dân thường người ta mỗi ngày phải phải kiếm miếng cơm như thế nào không?” Hứa Hiểu Tinh tức giận nói.

“Tớ nói chuyện như vậy, cậu gấp gáp cái gì? Tớ nói anh ta có sức lực, vậy thì tại sao lại không đi tìm một công việc đi? Làm buôn bán nhỏ chính là sự nghiệp đó hả?” Lý Vũ Hân vội vàng giải thích.

“Cậu cho rằng anh ấy không muốn đi tìm một công việc để làm hả? Nhưng mà anh ấy tìm bằng cách nào đây, cậu cũng biết anh ấy không có kinh nghiệm làm việc, cũng không có bằng cấp, có thể tìm được một công việc gì? Cho dù có tìm được thì cũng chỉ có sáu triệu một tháng, cậu cảm thấy sáu triệu một tháng đủ để chu cấp tiền sinh hoạt ở trong nhà, đủ cho Diệp Sương đi học và uống thuốc hay sao? Cho nên anh ấy mới chỉ có thể đánh liều một phen mà làm ăn, nếu như làm ăn thua lỗ, cùng lắm thì nghĩ cách tiếp, nếu như kiếm được lời, nói không chừng còn có thể giải quyết được vấn đề. Tớ tin tưởng anh ấy nhất định có thể thành công.” Hứa Hiểu Tinh nói một cách kiên định, mỗi lần nhắc đến Diệp Lăng Thiên, cô ấy luôn luôn mang theo vẻ mặt tươi cười.

Bình Luận (0)
Comment