Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 210

CHƯƠNG 210: TAM LONG ĐƯỜNG (4)

“Tôi… tôi… tôi… chỉ là… đến…” Miệng của tên lưu manh bị Diệp Lăng Thiên đè chặt ở dưới mặt đất, nói chuyện căn bản không lưu loát được, hơn nữa vừa nói vừa hút vào một ngụm cát bụi.

Diệp Lăng Thiên thả lỏng tên lưu manh ra, tự mình đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Ngồi xổm dưới mặt đất mà nói, không nên động chút tâm tư, cậu cũng biết rồi đó, người giống như cậu thì tôi muốn bóp chết cậu dễ dàng giống như là bóp chết một con kiến mà thôi, không tin thì cậu cũng có thể thử một lần.”

“Đừng đừng đừng, tôi không dám, không dám đâu.” Tên lưu manh bị dọa vội vàng nói, sau đó cẩn thận bò dậy từ dưới đất, cũng không dám lau đi cát bụi ở bên miệng của mình, chỉ là phun ra hai ngụm nước bọt, phun hết bùn ở trong miệng ra, sau đó ngoan ngoãn ngồi xổm bên góc tường.

Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc, hút hai hơi rồi chậm rãi nói: “Nói đi, ai bảo cậu theo dõi tôi?”

“Là anh Sơn, anh Sơn kêu tôi đến đây.” Tên lưu manh không hề có đạo nghĩa chút nào lập tức nói ra hết, ngay cả dấu hiệu do dự cũng không có.

“Anh Sơn à? Anh Sơn là ai vậy? Có phải là cái tên mặt sẹo hôm nay đã đến hay không?” Giờ phút này Diệp Lăng Thiên mới nhìn rõ, tên lưu manh ở trước mặt chính là một trong số những người bước xuống từ trong xe tải nhỏ, cho nên liền nghĩ đến tên mặt sẹo.

“Đúng rồi, chính là anh ấy đó. Anh ấy chính là anh Sơn, chính là anh ấy kêu tôi đến đây.” Tên lưu manh vội vàng gật đầu.

“Hắn ta kêu cậu theo dõi tôi để làm gì?”

“Anh ấy kêu tôi thăm dò xem anh ở đâu, còn nữa, người trong nhà của anh bao gồm những ai.”

“Sau đó thì sao?” Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa lạnh nhạt hỏi tên lưu manh đang ngồi xổm ở trước mặt của mình.

“Sau đó… sau đó thì tìm cơ hội để tìm anh báo thù. Hôm nay anh đã đánh anh ấy rồi, còn làm cho anh ấy mất mặt ở trước mặt nhiều anh em như vậy, anh ấy cực kỳ tức giận, lúc ở trên xe vẫn nói nói là…” Tên lưu manh nói đến đây thì không dám nói nữa.

“Nói muốn làm cái gì, cậu cứ nói thẳng ra là được.” Diệp Lăng Thiên thúc giục.

“Anh ấy nói là phải diệt anh, đâm chết anh. Chắc có lẽ sẽ còn đi tìm người nhà của anh để gây phiền phức, cụ thể như thế nào thì tôi không biết, anh ấy không có nói.”

Tên lưu manh có chút khẩn trương nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó còn nói thêm: “Đây là do anh ấy nói đó, không có liên quan gì đến tôi đâu. Đại ca à, tôi thật sự không muốn làm vậy với anh đâu, tôi cũng bị ép buộc mà thôi.”

“Haha, đâm chết tôi à? Hắn ta dám giết người ư?” Diệp Lăng Thiên cười lạnh.

“Không dám, chắc chắn là không dám giết người đâu, nhưng mà chém người thì dám đó. Tôi đã nhìn thấy anh ấy chém người rồi, chém trên lưng của người ta mấy nhát. Nhưng mà lần này anh lại đánh anh ấy, nói không chừng là anh ấy thật sự có can đảm giết người cũng không chừng.”

“Hắn ta kêu cậu đi theo dõi người nhà của tôi là chuẩn bị muốn đối phó với người nhà của tôi đúng không?” Ánh mắt của Diệp Lăng Thiên đột nhiên trở nên tàn nhẫn.

“Đúng, đúng vậy đó. Con người của anh ấy có rất nhiều thủ đoạn, uy hiếp người nhà chính là chuyện mà anh ấy thường xuyên làm, không giao phí bảo kê thì đầu tiên chính là đi đến cửa hàng gây chuyện, nếu như còn không chịu nộp thì sẽ uy hiếp người nhà. Có điều là anh ấy cũng không dám làm quá đáng, tối đa thì cũng kêu đàn em đến đó để trêu chọc con gái nhà người ta, chỉ cần dùng ra một chiêu này thì ngày hôm sau người ta sẽ ngoan ngoãn nộp tiền, tôi nghĩ là anh ấy cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.”

“Đại ca à, tôi cũng chỉ đến thám thính thôi, tôi thật sự không có làm cái gì cả, cầu xin anh thả tôi ra đi.” Tên lưu manh trực tiếp quỳ ở trước mặt của Diệp Lăng Thiên rồi nói.

“Quả thật to gan mà!” Diệp Lăng Thiên hừ lạnh, bây Diệp Lăng Thiên đã hoàn toàn tức giận rồi, đối phương muốn đâm chết anh thì Diệp Lăng Thiên cũng không cảm thấy tức giận, điều khiến cho anh cảm thấy tức giận đó chính là đối phương lại đánh chủ ý lên trên người nhà của anh, vậy mà lại muốn muốn gây ra chuyện bất lợi với Diệp Sương, điều này đã hoàn toàn chọc vào vẩy ngược của Diệp Lăng Thiên.

“Nói cho tôi biết, bây giờ hắn ta đang ở đâu?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng hỏi.

“Hả? Anh… anh… muốn làm cái gì?” Có lẽ là tên lưu manh cũng cảm thấy có chỗ không đúng, hơi lo lắng mà nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Sao vậy? Không nói à? Cậu cho là tôi không dám làm gì cậu có đúng không?” Diệp Lăng Thiên trực tiếp nhấc tên lưu manh dậy từ dưới đất, một tay bóp lấy cổ rồi nhấn tên lưu manh vào vách tường, bóp cổ nhấc lên, hai chân lơ lửng trên không. Hai chân của tên lưu manh đạp lung tung, căn bản không thể hô hấp được, tay cũng đưa ra ngoài vung loạn xạ.

Diệp Lăng Thiên nhìn thấy dọa được rồi, trực tiếp buông tay ra để tên lưu manh ngã xuống mặt đất, hỏi: “Có nói hay là không?”

“Tôi nói… tôi nói…” Tên lưu manh ngồi liệt dưới mặt đất ho khan kịch liệt, sau đó nói: “Anh ấy có thuê một căn phòng ở cư xá Hoa Viên, bình thường anh ấy không ở đó, đều đi theo mọi người mà tụ tập chơi đùa ở hộp đêm, quán bar và quán karaoke, chỉ khi có phụ nữ thì anh ấy mới đưa phụ nữ đến đó ngủ. Lúc nãy ở trên xe anh ấy nói là muốn dập lửa, nghe thấy anh ấy gọi điện thoại cho một người tình của anh ấy ở trong quán karaoke, kêu đối phương đi đến căn phòng đó chờ anh ấy, tôi đoán chắc tối hôm nay anh ấy ở chỗ đó.”

“Cho tôi địa chỉ cụ thể!” Diệp Lăng Thiên gật đầu rồi nói.

“Đại ca à, tôi… anh Sơn là người có lòng dạ ngoan độc, nếu như bị anh ấy biết được là do tôi đã bán đứng anh ấy thì anh ấy sẽ phế tôi mất, tôi… tôi…” Tên lưu manh căng thẳng nói.

“Vậy thì cậu không sợ tôi sẽ phế bỏ cậu à?” Diệp Lăng Thiên cũng ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên lưu manh rồi nói. Tên lưu manh nhìn vào ánh mắt của Diệp Lăng Thiên, cảm giác cả người của mình đều bị đóng băng, bị dọa đến run lẩy bẩy.

“Cậu mới nói với tôi nhiều như vậy rồi, chẳng lẽ cái này còn không được tính là đã phản bội hắn ta? Cậu yên tâm đi, cậu chỉ cần nói địa chỉ ra cho tôi, tôi sẽ không nói cho hắn ta biết là cậu đã nói cho tôi biết đâu, hắn ta cũng sẽ không nghĩ đến là cậu đã phản bội hắn ta. Một lát nữa tôi sẽ nói địa chỉ kí túc xá của tôi cho cậu biết, cậu cứ nói cho hắn ta biết cậu cứ luôn đi theo dõi tôi, đi theo tôi đến chỗ của tôi là được rồi. Ngoài ra thì cậu cũng nói với hắn ta tôi chỉ có một mình, không có người thân, tôi cũng ở có một mình. Nói cho hắn ta biết những thứ này thì hắn ta sẽ không nghi ngờ cậu đâu, chuyện này cậu không nói tôi không nói thì không có ai biết, có đúng không?” Diệp Lăng Thiên đứng dậy, thản nhiên nói.

“Thật… có thật không?” Tên lưu manh có chút không dám tin tưởng.

“Thật. Hơn nữa cậu còn có lựa chọn nào khác à? Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, cho cậu một phút, nếu như cậu không nói thì tôi cũng chỉ có thể đánh gãy khớp chân của cậu trước thôi, sau đó là đến cánh tay, lại đến toàn thân, cậu có muốn thử một lần hay không?” Diệp Lăng Thiên cười nói, cười giống như là thần chết, ít nhất là đối với tên lưu manh dưới mặt đất mà nói thì Diệp Lăng Thiên tuyệt đối chính là ác ma.

“Tôi nói tôi nói, anh ấy ở phòng 408, tòa nhà số ba, cư xá Hoa Viên. Cư xá đó không có bảo vệ đâu, rất dễ dàng đi vào, có đôi khi chúng tôi cũng đến đó qua đêm.” Tên lưu manh vội vàng nói trong sợ hãi.

“Được rồi, cút nhanh lên đi, hi vọng là cậu không nói sai. Nếu như mà địa chỉ sai thì tôi nhất định sẽ tìm được cậu, đến lúc đó cũng không phải là hủy đi khớp của cậu đâu.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp xoay người đi trở về.

Tên lưu manh thò đầu ra từ chỗ góc cua mà nhìn xem, thẳng cho đến khi nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi xa không còn tăm hơi rồi thì mới nặng nề thở ra một hơi, thả lỏng người rồi ngồi xuống đất giống như là một đống bùn nhão, không ngừng dùng quần áo lau chùi bùn đất ở trên miệng.

Bình Luận (0)
Comment