Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 264

CHƯƠNG 264: EM LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI (9)

Hôm nay, Diệp Lăng Thiên về quán, anh đã hơi bắt đầu khẩn trương, bởi vì em trai của lão Hổ – Vương Lực gọi điện cho Diệp Lăng Thiên, nói với Diệp Lăng Thiên, cậu ta đã mua được vé xe chuẩn bị lên xe, xe của ngày hôm nay, tối mai sẽ đến thành phố A, cậu ta cùng em gái của cậu ta.

Diệp Lăng Thiên đáp ứng công việc cho người ta, vốn dĩ chuẩn bị sắp xếp làm việc trong quán, chỉ cần quán của anh tiếp tục mở, Diệp Lăng Thiên có thể bảo đảm cuộc sống của bọn họ, nhưng bây giờ, Diệp Lăng Thiên lần đầu tiên thấy lo lắng.

Vừa về đến quán, nhân viên phục vụ nói với Diệp Lăng Thiên, nói có người đợi anh trên lầu, Diệp Lăng Thiên sững người, đi lên lầu, nhìn thấy một mình Lục Oánh ngồi trên lầu uống trà, cho dù một mình ngồi uống trà bà ta rõ ràng cũng tràn đầy tư thái tao nhã như thế, đây chính là loại khí chất của người có địa vị.

“Bà Lục, bà tìm tôi?” Diệp Lăng Thiên đi tới hỏi.

“Phải, tôi hôm nay cố tình đến tìm anh, bọn họ nói anh ra ngoài, cho nên tôi ở đây đợi anh.” Lục Oánh mỉm cười gật đầu nói.

“Bà có thể gọi điện cho tôi.”

“Không sao, đợi một lát cũng khá hay, khi không kinh doanh trên lầu chỗ cậu rất yên tĩnh, uống trà cảm giác cũng rất không tệ.”

Diệp Lăng Thiên gật đầu, không nói gì nhiều, hỏi: “Không biết bà Lục hôm nay đến tìm tôi là có chuyện gì?”

“Có hai chuyện, chuyện thứ nhất là muốn đến chỗ cậu ăn chút gì đó, đáng tiếc đến sớm quá, chỉ có thể đợi lát nữa mới được ăn, chuyện thứ hai là muốn bàn vụ làm ăn với cậu. Không để ý cùng tôi ăn chút gì đó chứ, chúng ta vừa ăn vừa nói, ăn cái gì cậu gọi.” Lục Oánh khẽ mỉm cười nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lục Oánh rất lâu, cuối cùng gật đầu, cầm một tờ menu, chọn mấy món, sau đó gọi phục vụ tới, bảo phụ vụ cầm tờ note đưa cho nhà bếp, lập tức cho đồ ăn lên.

“Bà vừa nói bàn chuyện làm ăn, tôi không quá hiểu là chuyện gì.”

“Như thế này, trong tay tôi có tiền để không, hơn nữa tôi là người kinh doanh, làm một thương nhân, tôi sẽ không chọn để tiền trong tay mình nằm im ở đó, tôi muốn đầu tư, muốn tiền đẻ ra tiền. Mà tôi khá thích nghề mở quán nướng này của anh, cho nên tôi muốn đầu tư vào chỗ anh, hợp tác với anh.” Lục Oánh khẽ mỉm cười nói, nói rất thẳng thắn, nói xong thì mỉm cười nhìn Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên không có phản ứng kịp, sau đó châm điếu thuốc từ từ nói: “Bà sao biết quán này của tôi không mở được nữa, có khó khăn.”

“Là con gái tôi nói cho tôi biết, nó với em gái anh thường xuyên liên lạc, biết quán của các anh bị nhà trường thu hồi, tôi biết tin tức này cho nên hôm nay đến tìm anh.”

“Cảm ơn ý tốt của bà, bà Lục, tôi rất cảm kích, nhưng nói thật, đối với chuyện mở lại quán khác tôi bây giờ cũng không có quá nhiều chủ ý, tôi cũng không dám để tiền của bà phải mạo hiểm, chuyện này không phải điều tôi muốn.” Diệp Lăng Thiên nghĩ rồi nói.

“Không, anh sai rồi, tôi quả thật muốn giúp anh, vì bản thân muốn trả ơn, nhưng điều này không phải lý do chủ yếu nhất. Tôi vừa rồi cũng nói rồi, tôi là thương nhân, mục đích cuối cùng của thương nhân chính là truy cầu lợi thuận. Trong tay tôi quả thật có một số tiền để không, không có chỗ đầu tư, điều tôi nói vừa rồi không phải nói dối, tôi rất coi trọng hạng mục này của anh.”

“Ngành ăn uống của thành phố A là một thị trường rất hot, nhưng thị trường này đã đang dần bão hòa, cho dù bây giờ chen chân vào ngành này lại, nhưng lợi nhuận đã không tính là quá nhiều nữa, muốn phát triển hơn, duy nhất là phải có sáng tạo và đặc sắc, mà quán nướng này của cậu rõ ràng thích hợp với đặc trưng đặc sắc này, kinh doanh của quán nướng nhỏ này của cậu rất được có thể nói đây là một hạng mục rất có tiền đồ cũng rất có lộc, cho nên tôi mới muốn bước vào cái ngành này. Nhưng, tôi lại không quen với ngành này, tôi trước nay cũng chưa có làm về ngành ăn uống, mà nguyên tắc của con người tôi chính là nghiệp vụ không quen thuộc với tôi tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay.”

“Cho nên, tôi sẽ không trực tiếp bước vào ngành này, tôi sẽ chọn đầu tư, tôi đầu tư cho anh. Anh đi thành lập một công ty ăn uống, tôi cho Diệp Lăng Thiên anh vay riêng 15 tỷ, anh cầm 15 tỷ này thành lập công ty. Công ty này tôi có 10% cổ phần, hơn nữa, tôi không phụ trách quản lý bất kỳ chuyện nào cả, trong 3 năm, anh bắt buộc phải trả đủ 15 tỷ của tôi cho tôi, cả gốc lẫn lãi, lãi dựa vào lãi suất ngân hàng mà tính. Cũng tức là nói, tôi cho Diệp Lăng Thiên anh vay riêng 15 tỷ, 15 tỷ này anh bắt buộc phải trả hết trong vòng 3 năm, ngoài ra còn phải trả lãi tính theo lãi suất ngân hàng theo kỳ, cộng thêm công ty ăn uống của cậu phải cho tôi 10% cổ phần danh nghĩa.”

*Cổ phần danh nghĩa: thuộc loại cổ phần không cần góp vốn mà vẫn được chia lãi.

“Anh phải tha thứ cho tôi, tôi là thương nhân, tôi bắt buộc phải khiến lợi ích của mình lớn nhất có thể, đồng thời, anh cũng không thiết, cho anh 15 tỷ, anh có thể mở quán cho diện tích lớn hơn rất nhiều lần so với quán hiện nay, anh đối với quán nướng này đã có kinh nghiệm và nhân viên vô cùng thuần thục, anh chỉ cần lấy ra 9 tỷ làm khoảng đầu tư giai đoạn đầu, 1 tỷ rưỡi làm tuyên truyền, hơn 3 tỷ còn lại làm vốn quay vòng, tôi nghĩ, 15 tỷ anh có thể trả đủ cho tôi trong vòng một năm , sau đó kiếm được chính là của anh, anh lấy 90%, tôi lấy 10%. Anh không phải bỏ ra một đồng nào thì có thể có được nhà hàng có quy mô và cao cấp rồi.”

“Đương nhiên, tôi cũng không phải lấy không 10% này của anh, tôi có thể giới thiệu một vị trí cho anh, diện tích mặt bằng rất không tồi, mặt bằng đó dùng để mở nhà hàng ăn uống chắc rất phù hợp. Anh suy nghĩ xem, cảm thấy như thế nào? Đương nhiên, mọi thứ đều có thể thương lượng.” Lục Oánh thẳng thắn nói.

Diệp Lăng Thiên sau khi thấy lời của Lục Oánh, nhìn chằm chằm Lục Oánh, sau đó hút thuốc, cuối cùng gật đầu nói với Lục Oánh: “Cảm ơn bà, bà Lục, rất cảm ơn.”

“Tôi nói rồi, không cần cảm ơn tôi, tôi cũng là muốn để lợi ích của mình trở nên lớn nhất. Tôi thật sự kiếm không hơn được anh bao nhiêu cả, dù sao tôi không có mạo hiểm gì, tôi không có làm bất cứ đầu tư gì, nếu như công ty này phát đạt rồi, lỗ, anh vẫn phải trả 15 tỷ cho tôi, mà tôi không có lỗ bất cứ thứ gì, tôi đây là bao kiếm không bao đền, đây chỉ là kinh doanh mà thôi, cho nên, không cần cảm ơn tôi, chúng ta đều cùng có lợi.” Lục Oánh lắc đầu.

Diệp Lăng Thiên mỉm cười, cầm lấy điện thoại, ấn ấn trên đó, sau đó đưa chiếc điện thoại đó cho Lục Oánh.

Lục Oánh nhìn, trợn tròn mắt, Diệp Lăng Thiên mở là trang web trên điện thoại, trực tiếp ấn vào google, trên đó chính là giới thiệu cá nhân của Lục Oánh, giới thiệu rõ ràng tình trạng cơ bản của bà ta, còn có ảnh.

“Anh sao biết thân phận của tôi?” Lục Oánh hỏi.

“Lần đầu tiên sau khi gặp bà thì tôi đã biết rồi, tôi thường xem tin tức, đối với tên của bà không hề xa lạ, chỉ là đối với dáng vẻ của bà không có ấn tượng gì. Lần trước sau khi nghe tên của bà cố tình đi tra, quả nhiên chứng thực Lục Oánh bà chính là Lục Oánh đó.

“Lấy tài sản của bà không thể cố tình chạy đến đây bàn chuyện làm ăn với tôi được, càng không thể vì chút lợi nhuận như này là tiêu tốn thời gian và nước miệng cả buổi sáng của bà, nếu như không phải vì giúp tôi, tôi không tìm ra lý do nào khác.”

Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói. Anh quả thật sơm đã biết thân phận của Lục Oánh, chỉ là, đối với anh mà nói, Lục Oánh là ai có bao nhiêu tiền không có liên quan gì đến anh cả, anh cũng không có quá nhiều ngạc nhiên hay kinh hỷ, sau đó cũng dần dần quên đi Lục Oánh và chuyện đó.

Bình Luận (0)
Comment