Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 293

CHƯƠNG 293: LỤC OÁNH NGƯỜI PHỤ NỮ GIÀU CÓ NHẤT (4)

Vừa lái xe máy chậm rãi đi trên đường, Diệp Lăng Thiên vừa suy tính. Chi phí cố định, tiền thuê nhà 360 triệu một tháng, tiền lương nhân viên khoảng 1 tỷ 50 triệu tháng, còn nhiều chi phí khác như điện nước, thuế,… Tổng cộng một tháng dễ phải đến hơn 2 tỷ, những khoản chi này không thể tiết kiệm được.

Mà lô đất này so với lô đất trước càng cao giá. Cho nên, Diệp Lăng Thiên đã tăng giá tất cả các món ăn lên một chút, thêm vào đó tiệm được mở rộng hơn, hàng nhập về đơn giá thấp hơn, tính ra xét về doanh thu lãi được sáu mươi phần trăm, vốn bỏ ra chỉ có bốn mươi phần trăm.

Lúc trước, Diệp Lăng Thiên chỉ áng chừng, tiệm ăn này doanh thu mỗi ngày có thể đạt 180 triệu, một tháng khoảng năm tỷ bốn, nếu trừ đi vốn khoảng hai tỷ mốt, anh có thể thu lãi khoảng 3 tỷ 3 trong một tháng. Tỷ lệ thu chi này có thể chấp nhận được, bởi vì một tháng có thể lãi 3 tỷ 3, cho dù bỏ qua hai tháng ế ẩm, cũng chưa tới một năm đã hồi vốn, điều này rất tốt.

Mà doanh thu ngày hôm nay được ba trăm triệu, theo cách tính này, một tháng có thể kiếm được chín tỷ, lãi năm tỷ tư, trừ vốn có thể kiếm được ba tỷ. Tất nhiên doanh thu cao hơn thì vốn cũng tăng theo, nhưng một tháng kiếm được ba tỷ. Số liệu này cũng đã nằm trong dự tính của Diệp Lăng Thiên, nhưng anh cũng không ngờ mọi việc diễn biến tốt như vậy.

Tâm trạng của Diệp Lăng Thiên rất tốt, đối với tiệm ăn này của công ty, là do anh ta lên ý tưởng, trước mắt bước đầu đã thấy thuận lợi.

Về đến nhà, mở cửa ra, không ngờ thấy Diệp Sương còn chưa ngủ, cô ngồi ở sô pha ôm chăn xem ti vi rồi ngủ gật. Diệp Lăng Thiên nhíu mày, hỏi: “Em làm sao thế? Lúc này còn xem ti vi, ngày mai em không đi học à?”

“Em đợi anh, anh nói xem hôm nay khai trương thế nào?” Diệp Sương nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đứng lên hỏi chuyện.

“Em không đi ngủ mà hỏi chuyện này à?”

“Đương nhiên rồi, đây là chuyện lớn, em có thể không hỏi đến sao? Hôm nay kinh doanh lời lỗ ra sao?” Diệp Sương kéo Diệp Lăng Thiên lại hỏi chuyện.

“gần ba trăm triệu, có điều có hơn ba trăm triệu dùng phiếu.” Diệp Lăng Thiên mệt mỏi ngồi xuống sô pha hút thuốc, chậm rãi hướng Diệp Sương trả lời.

“Nhiều vậy sao? Một ngày đã được gần ba trăm triệu. Chúng ta có thể kiếm được ít nhiều? Phải không?” Diệp Sương tính toán không được nên hỏi thẳng.

“Coi như không tệ, nếu duy trì được như vậy một tháng có thể kiếm vài tỷ. Được rồi, chuyện của tiệm ăn em không nên lo lắng, cứ đến trường học cho tốt, đi ngủ sớm đi.” Diệp Lăng Thiên vuốt tóc Diệp Sương nói.

“Nếu vậy, anh cũng tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi.” Diệp Sương nói xong thì đi ngủ.

Diệp Lăng Thiên tựa vào sô pha có, mệt mỏi hút điếu thuốc, suy nghĩ một hồi lâu rồi mới đi tắm rửa. Vừa nằm xuống giường chưa lâu, điện thoại di động lại có tin nhắn của Hứa Hiểu Tinh gửi tới, điều này làm Diệp Lăng Thiên hơi bất ngờ.

“Hôm nay công việc thế nào? Buôn bán có tốt không?” Tin nhắn của Hứa Hiểu Tinh chỉ vài chữ, không nhiều lắm. Chỉ có cô mới biết được Diệp Lăng Thiên mở tiệm ăn, chỉ có thể về nhà nghỉ ngơi sau khi tiệm ăn đóng cửa.

Diệp Lăng Thiên nằm trên giường nhìn điện thoại, lúc này anh không biết nên trả lời như thế nào với Hứa Hiểu Tinh. Nghĩ một lát, cuối cùng anh tự rót cho mình một ly trà, ra ban công ngồi, rồi gọi điện cho Hứa Hiểu Tinh.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới thấy Hứa Hiểu Tinh bắt máy, nhưng không trả lời. Diệp Lăng Thiên không hiểu có chuyện gì, tưởng điện thoại bị trục trặc, hỏi: “Cô nghe được không?”

“Uhm, nghe được.” Hứa Hiểu Tinh lát sau mới trả lời.

“Sao lúc này còn chưa ngủ?” Diệp Lăng Thiên không biết nên nói cái gì, đành hỏi vu vơ.

“Sáng mai không có lớp, tối nay có thể ngủ muộn. Hôm nay tiệm ăn của cậu như thế nào?” Hứa Hiểu Tinh rốt cuộc cũng hỏi, cô chỉ là không muốn anh biết sở dĩ cô không ngủ vì trong lòng lo lắng cho Diệp Lăng Thiên, lo lắng cho tiệm ăn của Diệp Lăng Thiên. Ngoài Diệp Lăng Thiên ra, hơn ai hết cô hiểu tiệm ăn này có ý nghĩa gì đối với Diệp Lăng Thiên, cô hiểu rằng Diệp Lăng Thiên không thể mất lần này.

“Cũng không tệ, vượt qua mong đợi của tôi. Hôm nay kinh doanh khoảng ba trăm triệu, mặc dù dùng giảm giá, nhưng so với mong muốn một trăm tám mươi triệu thì tốt hơn nhiều, xem ra khởi đầu không tệ.” Diệp Lăng Thiên cười cười nói.

“Ba trăm triệu hả? Một tháng anh chi khoảng bao nhiêu?” Hứa Hiểu Tinh tiếp tục hỏi.

“Tôi quên, bên này vốn tính theo từng tháng, mỗi tháng thuê tiền thuê nhà này 360 triệu, tiền lương khoảng 1 tỷ 50 triệu, tuy là,…”

Diệp Lăng Thiên hút thuốc ở ban công, anh bắt đầu nói chuyện điện thoại với Hứa Hiểu Tinh rồi từ từ quên đi vấn đề, nói về cách tính toán, Hứa Hiểu Tinh so với Diệp Lăng Thiên càng lợi hại hơn, dù sao đây cũng là nghề chính của cô.

Diệp Lăng Thiên đem tất cả tình hình của mình nói với Hứa Hiểu Tinh, và cuối cùng Hứa Hiểu Tinh cũng đánh giá rõ ràng giúp Diệp Lăng Thiên. Nếu mỗi ngày duy trì kinh doanh được ba trăm triệu, mỗi tháng lãi ròng gần ba tỷ. Hơn nữa, theo nhận định của Hứa Hiểu Tinh, sau khi chương trình khai trương kết thúc có thể doanh thu bị giảm sút, nhưng từ từ doanh thu sẽ đi lên, đó là một quá trình lâu dài.

Sau đó, Diệp Lăng Thiên cũng nói với Hứa Hiểu Tinh những kế hoạch kinh doanh tiếp theo, Hứa Hiểu Tinh cũng cho Diệp Lăng Thiên nhiều gợi ý. Hai người nói chuyện với nhau không có nhiều sai biệt, cảm giác của Diệp Lăng Thiên như nhớ lại khoảng thời gian tiệm ăn gia đình của Hứa Hiểu Tinh khai trương ở thành phố Y, hai người cứ vài ngày lại gọi điện thoại một lần, lần nào cũng nói chuyện hơn nửa tiếng.

Vốn dĩ quan hệ của hai người không tốt, nhưng lúc này hai người đang nói chuyện cười nói vui vẻ, dường như thật giống trước kia không xảy ra chuyện gì.

“Muộn rồi, em… muốn ngủ.” Thật lâu sau đó Hứa Hiểu Tinh dường như ý thức được gì đó, cô nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên cũng ngẩn người, nhìn đồng hồ, lúc này đã ba rưỡi sáng. Anh cũng nói: “Được, ngủ đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Hứa Hiểu Tinh cũng chúc ngủ ngon, sau đó tắt điện thoại.

Bình Luận (0)
Comment