Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 371

CHƯƠNG 371: KHÔNG GẢ ĐI ĐƯỢC THÌ NHỜ CẬY VÀO ANH (3)

Diệp Lăng Thiên nghe thấy Lý Yến nói vậy, anh nhìn sang Lý Vũ Hân ở bên cạnh một cách ái ngại, sau đó nói: “Không sao, tôi đã giải quyết xong rồi.”

“Giải quyết rồi thì tốt, sau này gặp phải chuyện như vậy tốt nhất anh đừng có ra tay, tránh lại gây ra rắc rối, anh cứ gọi cho tôi, nếu có thời gian tôi sẽ đích thân đến, còn không thì tôi sẽ cho người qua. Để tôi đi giải quyết sẽ tốt hơn anh nhiều, cho dù tôi có đánh người thì cũng không phạm pháp.” Lý Yến trượng nghĩa nói.

“Được.”

“Được rồi, anh không sao là được, làm tôi lo lắng phí công, tôi còn có chút việc bận đã. Đợi khi nào giải quyết xong vụ án này tôi sẽ đến cửa hàng của anh, anh mời tôi uống rượu, làm tổn hại thanh danh của tôi, suy cho cùng cũng phải bồi thường cho tôi một chút chứ.” Lý Yến cười cười nói nói, sau đó cúp máy.

“Bây giờ anh thân thiết với cô ấy nhỉ?” Đợi đến khi Diệp Lăng Thiên cúp máy, Lý Vũ Hân mới nhàn nhạt lên tiếng hỏi một câu.

“Ừ, bạn bè thôi, cô ấy đã giúp tôi không ít chuyện, hơn nữa, lãnh đạo của tôi trong quân đội và cha của Lý Yến là đồng đội cũ, quan hệ rất thân thiết, vậy nên thời gian gần đây có thường xuyên qua lại.”

“Tôi không phải ai quan trọng với anh, anh thân thiết với ai không cần phải giải thích với tôi.” Lý Vũ Hân nói, tuy cô nói rằng không cần giải thích với cô, nhưng trong lời nói lại có chút ghen tị.

Diệp Lăng Thiên cười, không nói thêm gì nữa.

Tâm trạng Lý Vũ Hân rất không tốt, cũng không nói gì thêm, mà chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Diệp Lăng Thiên đưa Lý Vũ Hân đến bệnh viện, sau đó lên tầng, Hứa Hiểu Tinh đang trông ông Lý Tiên Nguyên hôn mê trong phòng bệnh.

“Sao rồi? Hai người không sao chứ?” Hứa Hiểu Tinh thấy Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân bước vào liền vội vàng hỏi.

“Không sao, một lũ ngu thôi mà.” Lý Vũ Hân dửng dưng buông ra một câu đánh giá. Nếu như đúng như lời Lý Vũ Hân nói, thì mấy tên đó quả thực xứng đáng là đồ ngu.

Lý Vũ Hân bước đến bên cạnh cha mình, nhìn ông một lúc, rất lâu sau đó cô mới lên tiếng: “Tôi vào nhà vệ sinh một chút.”

“Rốt cuộc có chuyện gì thế? Tôi lo chết đi được.” Hứa Hiểu Tinh vội vàng hỏi han Diệp Lăng Thiên.

“Không sao, mâu thuẫn trong nội bộ công ty họ ấy mà, bọn họ cũng chỉ mạnh miệng thôi, chứ vẫn không có gan dám làm gì cô ấy, không cần lo lắng, cô ấy… bây giờ có thể tự xử lý tốt chuyện của mình rồi.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên thở dài nói.

Hứa Hiểu Tinh sững sờ một hồi, sau đó cô hiểu được ý của Diệp Lăng Thiên, cô liền gọi Diệp Lăng Thiên ra khỏi phòng bệnh rồi hỏi: “Công ty họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Tập đoàn có khả năng phá sản, cô ấy đã gom toàn bộ tài sản trong nhà, kể cả nhà riêng xe riêng của mình mang ra thế chấp ngân hàng, cô ấy rất có thể sẽ mất tất cả. Chuyện này không quan trọng, mất tiền có thể kiếm lại được, chỉ là, bây giờ cô ấy đã trở nên rất kiên cường, quá kiên cường ấy, cô ấy muốn một mình chống đỡ cả gia đình và tập đoàn, áp lực đè lên cô ấy quá lớn, đây chính là áp lực mà cô ấy tự tạo cho mình, trở nên kiên cường là tốt, nhưng nếu mạnh mẽ quá mức thì có lúc có thể sẽ…, gần đây tôi rất bận, cô có thời gian thì cố gắng đến bầu bạn với cô ấy nhé.” Diệp Lăng Thiên nói với Hứa Hiểu Tinh.

“Tôi hiểu ý anh, tôi sẽ cố hết sức khuyên bảo cô ấy.” Hứa Hiểu Tinh cũng thở dài, gật đầu nói.

“Vậy thì được, tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé.” Diệp Lăng Thiên không nói thêm nữa, trực tiếp rời khỏi bệnh viện.

Diệp Lăng Thiên thực sự rất bận, bận đến mức tưởng như chân không chạm đất, sau khi triển khai kinh doanh giao đồ ăn được một tuần, cuối cùng cũng hoàn thiện việc sửa đổi và chạy thử, hình thành nên một bộ quy trình và quy định nghiêm ngặt. Hiệu quả của hoạt động kinh doanh này khá giống với dự đoán của Vương Lực, những ngày này, từ mấy trăm nghìn của ngày đầu tiên, dần dần tăng lên, đến một tuần sau thì mỗi ngày lượng tiêu thụ của hoạt động giao đồ ăn cũng đã lên tới mấy triệu một ngày, như vậy đã là rất tốt rồi. Hơn nữa, cùng với sự gia tăng quảng bá, đã có nhiều người biết đến họ hơn, về sau lượng tiêu thụ của hoạt động kinh doanh giao đồ ăn chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều. Quan trọng nhất là việc giao đồ ăn sẽ không chiếm tài nguyên không gian của cửa hàng, ngoại trừ việc phải lãng phí nhân lực vận chuyển một chút thì đây coi như là thu nhập ngoài định mức.

Sau khi hoạt động kinh doanh ổn định, Diệp Lăng Thiên cho gọi Vương Lực và Chu Ngọc Lâm đến phòng làm việc của mình.

“Hôm nay gọi hai người đến đây là vì có việc điều chỉnh nhân sự cần bàn bạc, đầu tháng sau, Vương Lực sẽ được điều ra khỏi cửa hàng Xuân Thiên, Chu Ngọc Lâm, anh đến cửa hàng Xuân Thiên làm quản lý, Vương Lực sẽ đến cửa hàng Giải Phóng mới mở làm quản lý. Về quản lý của cửa hàng Du Lâm thì hai người thương lượng với nhau đi, xem để ai đến tiếp quản thì hợp lý.” Diệp Lăng Thiên không dài dòng mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

Anh sắp xếp như vậy do anh có cách suy nghĩ của riêng mình, cửa hàng Giải Phóng này anh đã đặt cược cả công ty, đầu tư vô cùng lớn, nên không thể để xảy ra sai sót gì, vì vậy để Vương Lực qua đó là điều cần phải làm, đây cũng là chuyện anh đã nghĩ xong từ lâu. Suy cho cùng, dù xét trên phương diện năng lực hay kinh nghiệm, thì trong số những người Diệp Lăng Thiên đang nắm trong tay bây giờ, không ai có thể vượt qua Vương Lực. Mà cửa hàng Xuân Thiên bây giờ là trụ cột của cả công ty, phần lớn lợi nhuận của công ty đều đến từ cửa hàng Xuân Thiên, đương nhiên Diệp Lăng Thiên không thể để một quản lý mới đến thử sức được, vậy nên để Chu Ngọc Lâm đến cửa hàng Xuân Thiên làm quản lý cũng là chuyện tất nhiên.

Về vấn đề lựa chọn quản lý, ba người đã thảo luận cả một buổi chiều, Vương Lực và Chu Ngọc Lâm đều đã đưa ra một số cái tên, Diệp Lăng Thiên ghi lại hết những cái tên này vào quyển sổ của mình, bắt đầu thảo luận về từng người, anh nghiêm túc lắng nghe Chu Ngọc Lâm và Vương Lực phân tích về những người này, bọn họ bây giờ cơ bản đều đang ở vị trí quản lý kinh doanh hoặc nhóm trưởng. Diệp Lăng Thiên chỉ chăm chủ nghe hai người họ phân tích về từng người, rồi ghi lại những thông tin mình cho là có ích ở phía sau, để tiện cho anh lựa chọn quản lý cho các cửa hàng sau này.

Cuối cùng, sau khi thảo luận cả một buổi chiều, chọn ra được quản lý mới của cửa hàng Du Lâm, Diệp Lăng Thiên khá quen thuộc với người này, vì anh ta cũng là một trong số những người tham gia sớm nhất, là đồng đội của Chu Ngọc Lâm. Tính cách của anh ta hoàn toàn khác Chu Ngọc Lâm, người lính trong tay Chu Ngọc Lâm ngày trước là một người biết ăn nói, rất thích nói chuyện, có chút năng lực, làm việc cũng rất chăm chỉ. Cuối cùng Diệp Lăng Thiên đã chọn anh ta, nhưng bắt Chu Ngọc Lâm phải cầm tay chỉ việc, sau này anh sẽ đích thân đi phỏng vấn anh ta.

Việc tu sửa cửa hàng Giải Phóng diễn ra rất nhanh, hiện đã hoàn thiện được phân nửa. Diệp Lăng Thiên bắt đầu sắp xếp người của bộ phận tổng hợp và tài vụ cùng nhau tiến hành mua sắm vật tư, nhóm nhân viên đầu tiên cũng đã có mặt rồi. Vì ở đây đã có bộ phận nhân sự nên mấy chuyện này cũng không cần Diệp Lăng Thiên phải hỏi đến, bây giờ anh có rất ít cơ hội làm việc cụ thể, nhưng sự lo lắng trong lòng thì lại tăng lên nhiều hơn trước.

Đợi nửa tháng sau, đến khi quản lý mới của cửa hàng Du Lâm đã có thể tự mình ứng phó với các tình huống rồi, Diệp Lăng Thiên mới điều Chu Ngọc Lâm đến cửa hàng Xuân Thiên, để dành chỗ cho Vương Lực chuyên môn phụ trách công tác lên kế hoạch xây dựng cho cửa hàng Xuân Thiên, như vậy áp lực trên vai Diệp Lăng Thiên đã được giảm đi rất nhiều. Từ đây Diệp Lăng Thiên cũng phát hiện ra một vấn đề, đó là số người anh có thể dùng đến không nhiều. Người làm việc rất nhiều, nhưng lại ít người có thể quản lý và xoay xở mọi việc một mình. Sau khi phân tích một hồi, Diệp Lăng Thiên rút ra được chủ yếu là do không có cơ hội để phát hiện ra những người này, nhưng đây cũng là chuyện không có biên pháp nào giải quyết được. Dù gì thì từ khi cửa hàng đầu tiên bắt đầu kinh doanh đến nay vẫn chưa được một năm, chưa đủ thời gian để kiểm chứng xem ai có năng lực ai thì không, đợi đến khi thời gian chín muồi tự khắc sẽ phát hiện ra được thôi. Không thể có chuyện trong mấy trăm nhân vật dưới quyền anh lại không tìm ra mấy người có đủ năng lực làm quản lý được.

Bình Luận (0)
Comment