Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 484

CHƯƠNG 484: LẤY ANH ĐI! (2)

“Đồ ngốc, đương nhiên là em muốn gả cho anh rồi, nếu em không muốn gả cho anh thì sao em vẫn còn ở đây? Em có thể thuê nhà để ở mà. Anh là người đàn ông duy nhất mà Lý Vũ Hân này đã nhận định trong cuộc đời, bây giờ là vậy, sau này cũng thế, mãi mãi không thay đổi. Lăng Thiên, bây giờ vẫn chưa phải lúc, anh đừng ép em được không? Chuyện của chúng ta đợi khi nào Hiểu Tinh về rồi tính sau được chứ?” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên với vẻ năn nỉ.

“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

Lúc này giọng của Diệp Sương ở ngoài vang lên: “Có ai không? Anh trai, chị dâu, anh chị đi đâu rồi?”

“Mau ra đi, đừng để Diệp Sương suy nghĩ lung tung.” Lý Vũ Hân vội đẩy Diệp Lăng Thiên ra.

Diệp Lăng Thiên mỉm cười, mở cửa bước ra ngoài.

Ngày hôm sau Lý Vũ Hân từ công ty đến thẳng thành phố Y, đột nhiên Diệp Lăng Thiên cảm thấy trong lòng hơi trống rỗng, nhưng đúng như cô nói, anh có rất nhiều việc, không có nhiều thời gian rảnh để nghĩ đến chuyện yêu đương. Bây giờ công ty thực phẩm đang ở thời kỳ phát triển nhanh chóng, đã trải qua rất nhiều thăng trầm nên không thể để xảy ra sai sót gì dù là nhỏ nhất. Diệp Lăng Thiên đích thân giám sát công việc chuẩn bị cho hoạt động kinh doanh đồ ăn vặt của từng cửa hàng. Đầu tiên phòng bếp của tất cả các cửa hàng cần phải qua những điều chỉnh nhất định, công ty đã lên kế hoạch chi tiết, thực chất là đào tào nhân sự và quảng cáo tuyên truyền, nói thì đơn giản nhưng còn rất nhiều việc phải làm. May thay hiện tại công ty thực phẩm đã có sự phân chia công việc rõ ràng, không cần Diệp Lăng Thiên đích thân xử lý nữa, đã có người chuyên trách quản lý mọi việc.

Sau khi bận rộn hai ngày, Diệp Lăng Thiên nhận được điện thoại của Lý Đông Sinh, ông ta cũng không nói nhiều, chỉ yêu cầu anh đến văn phòng ông ta ngay lập tức. Diệp Lăng Thiên đến phòng làm việc của Lý Đông Sinh, mặc dù không biết Lý Đông Sinh gọi mình có chuyện gì, nhưng anh vẫn xử lý xong xuôi công việc trong tay rồi qua đó.

Sau khi đến nơi, Diệp Lăng Thiên vào văn phòng Lý Đông Sinh, trông thấy mấy người mặc quân phục đang ngồi trong văn phòng ông ta, trong số họ có một người là sĩ quan quân đội cấp cao.

“Tiểu Diệp, lại đây để tôi giới thiệu cho cậu, đây là đại đội trưởng Đới của sư đoàn XX.” Lý Đông Sinh giới thiệu cho Diệp Lăng Thiên luôn.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày, nói thật anh không có thiện cảm với cả sư đoàn XX, nhưng nếu Lý Đông Sinh giới thiệu thì anh cũng nên cho ông chút thể diện, vì vậy anh gật đầu với đối phương.

“Chào anh Diệp, tôi là Đới Cao Minh thuộc sư đoàn XX.” Người tên là Đới Cao Minh đưa tay về phía Diệp Lăng Thiên.

“Xin chào.” Diệp Lăng Thiên bắt tay với Đới Cao Minh, sau đó ngồi xuống ghế sofa, đối diện với anh ta. Rất rõ ràng hôm nay Lý Đông Sinh gọi anh tới là có liên quan đến Đới Cao Minh, cũng chắc chắn có liên quan đến sư đoàn XX, bây giờ anh đang chờ xem người kia sẽ nói gì.

“Anh Diệp, hôm nay tôi thay mặt sư đoàn XX tới để xin lỗi anh và Công ty TNHH Dịch vụ An ninh cực chiến binh của các anh. Tôi không biết địa chỉ cụ thể và cách liên lạc của anh nên đành phải tìm thư ký Lý. Vốn dĩ tôi muốn đích thân tới, nhưng thư ký Lý khăng khăng nói gọi anh tới là được rồi, vì vậy tôi hơi áy náy.”

Đới Cao Minh nhìn Diệp Lăng Thiên và nói một cách rất chân thành, sau đó lại nói: “Tất cả mọi chuyện lần này chỉ là hành động cá nhân của con sâu làm rầu nồi canh trong nội bộ quân đội chúng tôi. Thực tế hầu hết các thành viên trong sư đoàn XX chúng tôi đều không biết chuyện này, nhưng tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm, tôi gửi lời xin lỗi sâu sắc đến anh. Ngoài ra, tôi xin lỗi về những thiệt hại tài sản gây ra cho công ty anh và thiệt hại đã gây nên cho nhân viên bên anh. Chúng tôi sẵn sàng chịu mọi hậu quả và chấp nhận bồi thường. Thật ra tôi biết, thứ anh Diệp muốn không phải là tiền, mà là thái độ của chúng tôi. Hôm nay tôi đến thật ra cũng không phải để nói về tiền, chủ yếu là muốn xin lỗi các anh. Một số người coi trời bằng vung làm xằng làm bậy khiến cả quân đội chúng tôi bị bôi nhọ, chắc chắn anh ta phải bị trừng phạt, đây cũng là điều anh ta đáng phải chịu. Vì những hành động anh ta đã gây ra tổn hại và rắc rối cho các anh, xin anh Diệp có thể tha thứ cho chúng tôi.”

Đới Cao Minh nói chậm rãi, không nói quá nhiều những rất chân thành, điều này cũng khiến Diệp Lăng Thiên phải ngạc nhiên.

“Lãnh đạo Đới nói quá rồi, thật ra chúng tôi không tổn thất nhiều, nhân viên cũng không thiệt hại nhiều, cái chúng tôi muốn thật ra chỉ là một lời giải thích và công lý lẽ phải thôi. Tôi cũng là quân nhân, hay có thể nói đã từng đi lính, quân đội với tôi mà nói giống như gia đình, người thân. Tôi cũng rất phẫn nộ trong quân đội xuất hiện loại người và việc như thế này, vì vậy mới kiên quyết như thế. Chúng tôi không cần đền bù, cái chúng tôi muốn chỉ là thái độ. Hôm nay tôi đã thấy thái độ của mọi người rồi, chúng tôi rất hài lòng, cũng tha thứ cho anh. Chuyện này kết thúc ở đây đi.” Diệp Lăng Thiên rít một hơi thuốc lá rồi nhẹ giọng nói.

“Không anh Diệp, chuyện này chúng tôi việc công giải quyết theo việc công, mọi việc đều thực hiện theo đúng thủ tục pháp lý. Chuyện nội bộ của chúng tôi cần phải thông qua toà án quân sự nên không tiện công bố với bên ngoài. Tuy nhiên chúng tôi vẫn tuân thủ nghiêm ngặt luật pháp xã hội, bồi thường cho các anh. Đây là trách nhiệm của chúng tôi và cũng là biểu hiện thái độ của chúng tôi. Anh Diệp, theo như chúng tôi biết, chúng tôi đã làm bị thương tổng cộng 67 người của các anh, ngoài ra còn làm hỏng bốn máy tính và các vật dụng liên quan khác, đồng thời gây ra sự chậm trễ kỳ hạn công trình tổng cộng hơn 130 người cho công ty anh. Đây là những gì chúng tôi biết, không biết còn có thiệt hại nào khác nữa không?” Đới Cao Minh nói tiếp.

“Nếu các anh đã khăng khăng muốn bồi thường thì bồi thường cho nhân viên của chúng tôi chi phí y tế và chi phí thiết bị hư hỏng đi, chi phí trậm chễ tiến độ công việc và các chi phí khác thì không cần.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu.

“Không, không, cần bồi thường thì nhất định phải bồi thường, đây không phải chúng tôi đơn phương làm, mà là làm theo thủ tục pháp lý. Cho dù chúng tôi phối hợp với bên kiểm soát hay toà án thì cũng sẽ bao gồm những mục này. Bởi đây là lỗi chúng tôi, gây ra cho các anh những tổn thất có thể thấy được bằng mắt thường, chỉ là tôi cảm thấy không cần thông qua toà án nữa, chúng ta tự giải quyết với nhau mang tính nhân đạo hơn đúng không? Anh Diệp, anh nghĩ mức bồi thường bao nhiêu là phù hợp?” Đới Cao Minh tiếp tục hỏi.

“300 triệu đi, tôi nghĩ chắc khoảng 300 triệu gì đó, chủ yếu là tiền thiết bị. Còn phí thuốc men và thiết bị thì tôi không rõ lắm, nhưng con số tôi đưa ra chắc cũng tầm đó rồi.” Diệp Lăng Thiên trả lời. Thật sự anh không quan tâm đối phương đền bù bao nhiêu tiền, như anh đã nói, điều anh muốn là thái độ của bên kia, anh cần sự công bằng để mọi nhân viên bớt cảm thấy oan ức, vì vậy anh cũng chỉ nói bừa một con số, thật ra anh cũng biết, nếu tính cụ thể thì chắc chắn hơn 300 triệu.

Bình Luận (0)
Comment