Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 695

Buổi chiều Diệp Lăng Thiên luôn ở trong văn phòng phê duyệt, ký tên các tập tài liệu, sau khi tan làm mới ôm cặp tài liệu xuống lầu.

Giờ toàn bộ nhân viên đều đã tan làm, lúc Diệp Lăng Thiên đi tới cửa thang máy, bỗng nhìn thấy Diệp Sương mặc đồ công sở đang cười nói đợi thang máy cùng mấy cô gái.

“Diệp Sương? Sao em lại ở đây?” Diệp Lăng Thiên rất ngạc nhiên gọi Diệp Sương.

“Chào Sếp Diệp.” Mấy cô gái khác nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đều cung kính, đồng thời cũng hơi sợ hãi chào hỏi anh.

Diệp Sương nhìn thấy Diệp Lăng Thiên cũng rất ngạc nhiên, ánh mắt thoáng qua tia hoảng loạn, rồi cũng hô theo: “Chào Sếp Diệp.”

Thấy Diệp Sương cung kính với mình như thế, Diệp Lăng Thiên nhất thời sửng sốt, rồi mới hiểu rõ hàm ý của cô, nên nói thẳng với cô: “Cô là thực tập sinh mới tới công ty đúng không?”

“Vâng ạ, Sếp Diệp, tôi là Diệp Sương, rất vui được cùng họ với anh.” Diệp Sương cố ý nói, để người khác không nhận ra mối quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Thiên.

“Cô tới đây làm việc mấy ngày rồi? Cảm thấy thế nào?” Diệp Lăng Thiên hỏi tiếp.

“Tôi đã làm được ba ngày rồi ạ, cảm thấy rất tốt, tôi đang cố gắng học hỏi mọi thứ.”

“Được, cô học hỏi thêm nhiều điều sẽ luôn có ích, thang máy tới rồi, mọi người đi trước đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

“Sếp Diệp, mời anh đi trước ạ!” Mấy cô gái khác cung kính nói.

“Mọi người đi trước đi, tôi sẽ đợi chuyến sau.” Bình thường Diệp Lăng Thiên cũng không quá ra vẻ ông chủ, nên khách sáo nói với mấy cô gái.

Đợi Diệp Sương và các cô gái vào thang máy rồi, Diệp Lăng Thiên vừa lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Diệp Sương vừa lầm bẩm: “Chúng ta cùng một họ cha, sao có thể khác được?”

“Em đứng bên cạnh xe của anh ở dưới bãi đậu xe đợi anh.” Diệp Lăng Thiên gửi tin nhắn cho Diệp Sương xong, thì đợi thang máy kế tiếp, lúc anh đi tới bãi đậu xe thì thấy Diệp Sương đã ngoan ngoãn đứng đợi bên cạnh xe rồi.

“Anh, chẳng phải anh đã tới thành phố Y rồi à? Anh về khi nào thế?” Diệp Sương đi tới cười nói với Diệp Lăng Thiên.

“Con nhóc này, sao giờ lại là anh, mà không gọi là Sếp Diệp?” Diệp Lăng Thiên cũng cười, rồi mở cửa xe ngồi vào trong.

“Chẳng phải em sợ người khác biết quan hệ giữa em và anh à, em chỉ muốn làm một thực tập sinh bình thường, để tới công ty học hỏi ít điều, tiện thể học trước cách chung sống với người khác trong xã hội, nếu để người khác biết em là em gái anh, thì em học hỏi mấy chuyện này bằng cách nào? Vậy em tới công ty thực tập có ý nghĩa gì nữa? Do đó, sau này ở công ty nếu anh nhìn thấy em cũng phải giả vờ như không quen biết.” Diệp Sương nghiêm túc nói.

“Cũng đúng, được, anh sẽ nghe lời em, trường đã cho nghỉ hè rồi à?”

“Vâng ạ, vừa nghỉ hè em đã tới công ty.”

“Em đang làm chức vụ gì?”

“Em đang chạy nghiệp vụ cùng một người thầy bên bộ phận nghiệp vụ, em cảm thấy công việc này có thể rèn luyện con người đến mức tốt nhất, hơn nữa em còn nhờ anh Tuấn Lương sắp xếp một nghiệp vụ viên giỏi làm thầy, mỗi ngày đi theo anh ấy, em có thể học được rất nhiều điều.”

“Ừm, em nghĩ thế thì tốt, anh cũng ủng hộ em, nếu đã tới đây rồi, thì cố gắng học tập, em cũng tự học quản lý tài chính đi, anh không hiểu rõ ngành học cụ thể của em là làm những gì, nhưng chí ít cũng có liên quan đến thị trường kinh tế. Tốt nghiệp xong, tốt nhất em vẫn nên tới thẳng công ty anh làm việc, đến lúc đó học thêm nhiều thứ cũng có thể giúp em quản lý một số chuyện, quan trọng nhất là em có thể phơi bày giá trị bản thân. Trong nhà còn đồ ăn không? Nếu hết thì lát nữa đi mua một ít, tối nay anh sẽ nấu một bữa ngon cho em ăn.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì khởi động xe định rời đi.

“Dừng dừng dừng, anh, đợi một lát, đừng đi vội.” Diệp Sương vội gọi Diệp Lăng Thiên.

“Sao thế?”

“Em… tối nay em không thể về nhà ăn cơm, em… đã hẹn ăn tối cùng người khác rồi.” Diệp Sương hơi xấu hổ nói.

“Em có hẹn rồi? Ai thế?”

“Anh Tuấn Lương, sáng nay anh ấy đã nói với em tối nay muốn mời đi ăn món Tây, em đã đồng ý với anh ấy là đợi ở bãi đậu xe rồi, nên không được lỡ hẹn.” Diệp Sương vừa nói xong, thì nghe thấy chuông điện thoại vang, cô nhìn số điện thoại rồi nói: “Anh ấy tới rồi, anh, em đi trước đây, anh cứ về trước đi, em sẽ về sớm thôi.” Nói xong, Diệp Sương liền mở cửa xe bước ra ngoài.

Diệp Lăng Thiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Trần Tuấn Lương đang đứng bên cạnh xe anh vừa gọi điện thoại vừa nhìn xung quanh, rõ ràng đang tìm kiếm bóng dáng Diệp Sương, rồi cô đi tới, hai người nói với nhau chuyện gì đó, anh ta hơi sợ hãi nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó ngoan ngoãn đi tới bên cạnh xe anh, anh không mở cửa xe, nên Trần Tuấn Lương ngoan ngoãn ngồi xuống ghế phụ.

“Anh, anh về rồi à?”

“Trần Tuấn Lương, bảo sao gần đây cậu hơi khác thường, sao tôi cảm thấy dạo này cậu hơi tới gần Diệp Sương đấy?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nhìn Trần Tuấn Lương.

Trần Tuấn Lương sửng sốt, vội xua tay, sợ hãi nói: “Anh, anh đừng hiểu lầm, tuyệt đối đừng hiểu lầm, anh không có ý gì cả, trong lòng em chỉ xem Diệp Sương là em gái ruột mà đối đãi thôi, chứ không bao giờ có suy nghĩ quá đáng nào khác. Nếu anh không đồng ý thì sau này em không liên lạc riêng với Diệp Sương nữa. Em chỉ đồng ý mời cô ấy ra ngoài ăn đồ Tây vào tối nay thôi.”

“Được rồi, đừng ra vẻ với tôi nữa, tôi có nói gì cậu đâu, mà chỉ muốn hỏi cậu, cậu đã tới lớp học mà tôi bảo cậu tham gia chưa? Đừng suốt ngày đi ăn uống khắp nơi.”

“Em đi rồi, cuối tuần nào em cũng đi, hơn nữa em còn mua một chồng sách cao, nếu anh không tin thì có thể hỏi Diệp Sương, cô ấy còn đi mua sách cùng em, mỗi ngày sau giờ tan tầm cô ấy đều dạy bổ túc cho em, nên em mới đồng ý mời cô ấy ăn cơm mỗi ngày, vì không cùng khẩu vị, nên tụi em đang trao đổi.” Trần Tuấn Lương vội nói.

“Cậu theo Diệp Sương học? Cũng đúng, con bé là sinh viên đại học, còn học ngành này, được, cậu theo con bé học cũng tốt, gần đây trong tay tôi có rất nhiều chuyện, đợi tôi hết bận rồi sẽ tìm cơ hội để cậu tới chỗ tôi báo cáo công việc, được rồi, cậu cứ đi ăn đi, tôi về đây.” Diệp Lăng Thiên nói thẳng.

“Vâng, anh, hay anh đi cùng tụi em đi?” Trần Tuấn Lương mở cửa xe đi ra ngoài, rồi lại ngồi xuống hỏi.

“Cậu mau cút đi, đừng làm phiền tôi.” Diệp Lăng Thiên tức giận nói.

“Vâng, em cút ngay.” Trần Tuấn Lương vội nói, rồi ngồi vào xe mình, chở Diệp Sương rời đi.

Nghĩ đến việc hình như mình lại trở thành người cô đơn, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ, rồi một mình lái xe về nhà. Anh cũng lười về nhà nấu cơm, nên tùy tiện ăn chút gì đó ở bên ngoài, rồi về nhà tắm rửa, xem TV một lát, sau đó đi ngủ.

Bình Luận (0)
Comment