An Ngôn thầm nghĩ dù gì cô cũng đang muốn tự sát, nên lời nói vạn tình kia hiển nhiên không làm lung lay ý định, hướng về hắn gọi một tiếng
“Nam Môn Thần…!”
“Hử?” Nam Môn Thần nghe nàng gọi tên mình, liền qua tỏ ý thắc mắc.
An Ngôn mỉm môi một cái, đôi mắt đen láy dần nhắm lại để đón nhận thần chết dẫn đi.
Nam Môn Thần chưa thấy nữ nhân nào ương bướng và không sợ chết như nàng, trong lòng hắn không ngưng phàn nàn, rõ ràng chỉ cần van xin hắn cứu là được mà.
Đồ đáng ghét. Hắn dọng thành ghế đứng dậy nhìn chầm chầm nữ nhân đang nhắm mắt, rồi thoáng lia ánh mặt lạnh băng qua từng tên sát thủ, bọn chúng chưa kịp ra tay, thì tên thủ lĩnh đã bị hắn cặp cổ, đám kia hoảng hồn lùi lại.
“Nói mau!!! Lão già kia là ai?”
Tên thủ lĩnh bất ngờ, bởi tên này biết là một người đàn ông trung niên sai anh ta, nhưng tuân thủ nghề nghiệp, anh ta thừa cơ rút ám khí kim độc đâm vào người Nam Môn Thần.
Thần sắc Nam Môn Thần tái méc, phía trước trở nên mơ hồ, sự lo lắng trên khuôn mặt An Ngôn có phải dành cho hắn, mi tâm tối sầm…
Đến lúc Nam Môn Thần tỉnh lại trên giường thì đã là một tháng.
“An Ngôn đâu?”
Nam Môn Thần níu tay vú nuôi Mộc Bình nôn nóng hỏi.
“Thiếu gia,… Người bình tĩnh… Thiếu phu nhân…!”
Thấy Mộc Bình ngập ngừng, Nam Môn Thần lập tức leo xuống giường, nhưng do hôn mê cả tháng trời, nên đôi chân khá yếu, khiến hắn té xuống sàn.
Có đôi dép lông màu hồng chậm rãi dừng trước mặt hắn, khi ngẩn lên thì thấy An Ngôn đang bưng chén thuốc còn nghi ngút khói.
“An Ngôn…!” Hắn đứng phăng dậy ôm chặt lấy nàng: “Em không sao là tốt rồi!”
Tốt! Anh ta là đang lo lắng cho mình sao? An Ngôn thoáng chốc kinh ngạc, trước giờ người đàn ông ghét cô đến vậy, mà sau hôn mê giống như lình hồn khác nhập vậy? Hắn ôm đến nỗi khiến cô không thở được.
“Người thả ra, tiểu thư bị người siết chết sao?”
Mộc Bình thấy mặt nàng không còn miếng máu, vội tách thiếu gia mình ra.
Nam Môn Thần thả ra, nhưng chân hắn rất yếu không trụ được, theo phản xạ An Ngôn đỡ hắn kịp.
“Để tôi dìu anh!”
“Cảm ơn em!”
An Ngôn bị làm cho sốc tập 2, không phải thuốc độc lọc luôn não bộ của hắn, tự nhiên ôn nhu đến đáng sợ, quá bất bình thường, An Ngôn sờ trán kiểm tra tâm thần hắn.
“Tôi không có bị khùng!”
“Ừ!” An Ngôn thở ra một hơi, rồi đặt hắn xuống giường, chung quay người đàn ông này không dịu dàng với cô được 3 giây, tình trạng này cô quá quen rồi.
“Tôi cho phép cô…”
An Ngôn khựng chân nghe tiếp.
“Sinh con cho tôi.”
Không chỉ An Ngôn bất ngờ mà Mộc Bình phía su cũng tròn mắt không tin nỗi. Nam môn Thần ghét con nít nhất, trước giờ hắn thấy ai bế trẻ nhỏ lướt ngang là hắn cau mày khó chịu, có lần hắn còn hỏi bà. “Bộ giữ nam và nữ kết hôn rồi phải sinh con sao?”
“Kết hôn là chung tay tạo nên một gia đình, còn có con chung là kết tinh của hôn nhân hạnh phúc, là chứng nhân cho một tình yêu trọn vẹn.”
Bà đã đáp lại lời hắn như thế, và khi đó hắn đã không chấp nhận ý bà, bởi cha hắn cũng kết hôn với người sau, cũng mang về nhà một đứa con trai. Nam Môn Thiên chính là đứa con trai mà cha hắn cưng nhất, chính vì thế hắn ghét con nít.