“An Ngôn!” Mộc Bình mang cơm sang phòng An Ngôn, vô tình thấy An Ngôn thập thò trước cửa phòng Nam Môn Thần, liền vỗ vai gọi.
An Ngôn bị kinh động, phản xạ đẩy cửa phòng, ngạc nhiên thấy bên trong không có người.
Mộc Bình cũng nhìn theo, xong thở dài một tiếng, khẽ nói:
“An Ngôn còn về phòng nghỉ ngơi đi!”
Dứt lời bà cũng rời đi, để lại An Ngôn ngẩn ngơ.
Sau khi cô tỉnh lại, cảm thấy thái độ mọi người trong biệt thự điều đổi cách hành xử với cô. Mộc Bình thường ngày gần gũi cô nhất, giờ lại xa cách.
An Ngôn chậm rãi bước vào phòng, nhìn khung cảnh ngăn nắp tuyệt đối, cô nhìn sang kệ sách, thật không ngờ phòng của Nam Môn Thần khá tráng lệ.
Tính ra An Ngôn chưa bao giờ vào phòng của chồng quá lâu, nên đâu nhìn kỹ mọi thứ như giờ.
Cô nhìn ảnh để bàn một nam nhân trông rất thư sinh.
“Đây là…?!” An Ngôn nhận ra người này chính là cậu bạn học có cặp mắt u buồn thời cấp 3.
“Không… Không thể nào?!” An Ngôn lục loại trong học tủ đúng là có một sợi dây chuyền, với mặt ngọc bích trắng tạo hình giọt nước, đây là vật cô đã tùy tiện đeo cho nam sinh đó, vì muốn cậu ta không u sầu nữa. Đây là dây chuyền thiết kế độc quyền của nhà họ An.
“Vú ơi! Chuyện của thiếu gia không cần nói với thiếu phu nhân sao?”
Tiếng hầu gái đi ngang vọng vào phòng, An Ngôn liền áp sát cửa nghe ngóng.
“Không cần thiết đâu!”
Nghe Mộc Bình đáp lời, An Ngôn chờ họ rời đi, liền hoảng loạn gọi điện thoại cho Nam Môn Thần, cô muốn xác định chồng mình còn sống không?
- “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”
An Ngôn khụy xuống sàn:
“Anh ta chết thật rồi sao?”
Thấm thoát đã một tháng trôi qua.
Buổi chiều.
“Oẹ!..”
An Ngôn đang ăn cơm, khi chạm đến món cá, cô ôm miệng buồn nôn.
An Ngôn vào labo nôn tháo, sờ bụng mình có khác lạ, tròn 1 tháng nay kinh nguyệt không hề ghé thăm…
An Ngôn xuống lầu, nhìn chầm chầm Mộc Bình đang ngồi ở sofa móc áo len, mà thứ bà đan là quần áo trẻ sơ sinh.
“Vú?!” An Ngôn xuýt xoa bụng mình rồi nhìn Mộc Bình.
Mộc Bình khẽ gật đầu…
Bệnh viện Thiên Ái.
An Ngôn nhìn qua khung cửa kính thấy Nam Môn Thần nằm yên, miệng chụp dưỡng khí. Lúc này An Ngôn ngồi xuống sờ khuôn mặt hốc hác của hắn, đang tay mình vào lòng bàn tay thon dài của hắn.
- “Chát.”
Một cái tát dàn xuống mặt An Ngôn, cô chưa kịp phản ứng thì bị đối phương túm tóc kéo sang một góc.
Lúc bày cô nhận ra là Từ Hoa Kiều, nét mặt đầy phẫn nộ.
“Nếu mày chết thì Nam Môn Thần đâu ra nông nỗi này!”
“Cô nói cái gì?” An Ngôn nước mắt lả chả hỏi lại.
“Mày không yêu anh ấy, thì buông tha cho anh ấy, đừng ở cạnh mang hoạ đến!”
An Ngôn không rõ hoạ gì chứ? Cô đâu gây thù với ai, ngoại trừ Nam Môn Thần.
“Trước khi Nam Môn Thần hồi sinh, thì mày cút khỏi anh ấy đi!” Từ Hoa Kiều bóp chặt cổ An Ngôn, khiến cô không thể thở được, cô gắn nhìn về hướng Nam Môn Thần, giờ khắc này cô lại hy vọng người bạo lực với mình là hắn.
Trái tim An Ngôn không phải sắt đá, bên Nam Môn Thần bấy lâu cô đã có tình cảm với hắn, những kẹt giữa mối thù giết cha và sự hiện diện của Từ Hoa Kiều, cô không biết chọn yêu hay hận.
Lúc Nam Môn Thần ra lệnh hủy đi bào thai, cô càng cho rằng hắn là người chồng tàn nhẫn, người cha không có trách nhiệm, cô nghĩ do mình càng phản kháng, càng chọc vào tính chiếm hữu của hắn.
An Ngôn không biết vấn đề không phải do hắn có tính chiếm hữu mà thật chất là cô làm tổn thương trái tim. Chính mắt chứng kiến cô ôm xác người yêu cũ ước hẹn, còn chính miệng cô bắt hắn cứu tình địch, nỗi đau nào bằng chính tai nghe những lời yêu thương quan tâm người đàn ông khác của người mình nhất mật yêu chiều.
“Á”
Ả xô ngã An Ngôn, mũi giày cao gót của ả day lên bàn tay nhỏ của An Ngôn.
Tiếng hét lớn của An Ngôn, khiến y tá bên ngoài chạy vào, vội vã đỡ cô dậy.
Từ Hoa Kiều không hề e dè, vẫn nhiễu nhương đảo vòng quanh người An Ngôn, nụ cười đắt ý, cộng thêm đôi mắt cao ngạo.
“Mày nghĩ đi mà xem, nếu Nam Môn Thần không vì cứu mày, thì có bị đạn xiêng tim, nguy kịch không?”
An Ngôn tỏ ra bất ngờ, càng khiến Từ Hoa Kiều căm ghét.
“Mày cút khỏi Nam Môn Thần, trả lại bình yên cho anh ấy!”
An Ngôn quay người rời khỏi, đi dọc hàng lan vừa nghĩ ngợi, chợt mắt cô tối sầm lại.
An Ngôn cứ thế ngã một cái đùng, đến lúc tỉnh lại thì đã ở trong căn phòng bệnh của Nam Môn Thần, điều đầu tiên cô nghĩ đến là Nam Môn Thần.
“Anh… Anh ấy đâu rồi?”
An Ngôn sờ giường không còn hơi ấm, lúc này một thi thể phủ gra trắng được đẩy vào.
An Ngôn rơi lệ nhìn người đã mất, bước chân nặng trĩu đến gần.
“An Ngôn, về thôi!” Mộc Bình bước vào nắm tay cô kéo ra về.
Suốt đoạn đường trên xe, An Ngôn ngẫm nghĩ về lời của Từ Hoa Kiều, và bệnh nhân phủ khăn trắng khi nãy. Tại sao vú nuôi của hắn lại bình tĩnh đến vậy?
Hơn hai tiếng đồng hồ, xe dừng lại trước một toà lâu đài.
An Ngôn kinh ngạc, bước xuống dụi mắt nhìn cho rõ.
“Vú ơi chuyện này là sao?”
Mộc Bình khẽ gật đầu: “Vào trong đi, vú sẽ nói rõ!”
An Ngôn cứ thế theo bà vào trong, nội thất choáng ngợp lấp lánh ánh vàng.
Mộc Bình nhanh chống đặt lên bàn khổ giấy A4, thoạt nhìn qua An Ngôn không mấy hào hứng, nhưng giây sau đã cầm lấy nó mà đôi tay rung rung.
Thoả thuận ly hôn.
“Không… Không thể nào!”
An Ngôn không tin đây là sự thật. Nam Môn Thần sao lại dễ dàng tha cho cô thế chứ.
Cùng lúc này trong một căn phong tối. Nam Môn Thần xem camera trên máy tính, tay nhẹ nâng tách cafe hớp một ngụm, đôi mắt không dời khỏi biểu cảm của An Ngôn, giây phút thấy tay cô cầm bút, bàn tay hắn siết chặt, khuôn mặt chỉ được ánh sáng máy tính chiếu rọi, thấy rõ mi tâm đau lòng…
“Đây là tài sản sau khi ly hôn của con.”
Mộc Bình đẩy chồng tài liệu cùng sổ đỏ sở hữu ngôi biệt thự nghìn tỷ, cả công ty của cha cô cũng được chuyển nhượng lại tên của cô.