Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 159

Chương 159: Ghép nối thành công

Cô ta không cảm thấy mình thua là khó coi, bởi vì cho dù là ai khi ở cùng Tân Dương cũng sẽ không thể khống chế được bản thân mà rung động với anh ta thôi Bạn thấy đấy, anh ta sẽ mặc những bộ quần áo mà bạn yêu thích, sẽ tự tay nấu những món bạn thích ăn, ghi nhớ tất cả những thói quen nhỏ nhặt của bạn và khiến bạn cảm thấy thật xinh đẹp khi ở bên anh ta.

Anh ta sẽ thường rũ mắt xuống nhìn vào mắt bạn, điều này sẽ khiến bạn cảm thấy bạn là báu vật quan trọng nhất trên đời này của anh ta.

Elly đã đắm chìm vào đó hết lần này đến lần khác như vậy đấy.

Nhưng sau khi vấp ngã, cô ta dần nhận ra đây chỉ là học thức và thói quen của anh ta, không liên quan gì đến con người cũng càng không liên quan gì đến tình yêu.

Thật tiếc đã chậm.

Elly không chắc kiếp này mình sẽ còn có thể hết lòng yêu một người khác như yêu người đàn ông phương Đông này nữa không.

Nhưng cũng chưa hẳn đã quá chậm Cô ta vẫn còn trẻ và cô ta còn rất nhiều thời gian, đủ để quên đi một người đàn ông vô tình.

Elly mỉm cười nhợt nhạt, cầm ly rượu đỏ mà Tân Dương rót cho cô †a uống một hơi cạn sạch.

Tân Dương cảm thấy bộ dạng này của cô ta giống như một cô gái nhỏ đang lo lắng vậy, hỏi: “Sao lại nhìn anh như vậy?”

“Không có gì… Elly lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy anh mặc thế này rất đẹp. Còn nữa, sau này anh nên cười nhiều hơn. Suốt ngày luôn giữ vẻ mặt đơ ra như khối gỗ, em sợ cơ mặt của anh sẽ bị thoái hóa.”

Elly bằng tuổi Đường Hoa Nguyệt nên Tân Dương luôn coi cô ta như em gái. Chỉ có điều “cô em gái” này có rất nhiều lợi ích cho anh ta, mà cô ta cũng luôn mơ ước anh ta.

Vì vậy, mặc dù sóng ngầm giữa họ luôn dao động nhưng kỳ thực lại có rất ít dịp có thể thực sự thư giấn và trò chuyện.

Vào lúc này, Tân Dương hoảng hốt cảm thấy bọn họ như một gia đình thực sự. Họ cùng nhau ăn uống nói chuyện phiếm như đã trải qua rất nhiều lần như vậy rồi.

“Gần đây rất bận sao?” Trong khoảng thời gian này Elly đã yên tĩnh hơn rất nhiều, không còn luôn tìm lý do quấy rầy anh ta như trước, cho nên Tân Dương tự nhiên nghĩ rằng cô ta có chuyện cần giải quyết Elly cắn hai miếng thức ăn và nói: “Vẫn rất tốt”

Cô ta không biết trả lời như thế nào nên chuyển chủ đề và nói: “Nhân tiện, lần trước phóng viên hỏi em về chuyện của anh và Hoa Nguyệt, em nên trả lời thế nào đây? Có phải là loại mà người trong nước các anh thường nói… phong độ của chính cung?”

Tần Dương nhìn con ngươi xanh biếc sáng ngời của cô ta, nhất thời không lời câu hỏi hơi mơ hồ của cô ta thế nào.

Sau khi hắng giọng, Tân Dương chỉ ấn điều khiển từ xa trên tay, TV bắt đầu phát lại buổi họp báo trò chơi của GS. Trùng hợp nhất là vào lúc này, nó lại đang phát sóng về một màn quấn quít không chịu nổi giữa Từ Uyển Nhan và Lâm Kiến Đức.

Khuôn mặt của Từ Uyển Nhan đột ngột xuất hiện trong tâm nhìn của anh ta, Tân Dương vô thức nhíu mày.

Elly nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, cũng nhìn thấy hình ảnh trên TV. Trong tích tắc đó, cơ thể vốn đã bắt đầu nóng lên vì cồn của cô ta đột nhiên lạnh đi.

Từ Uyển Nhan Hừ… lại là cô ta.

Elly bình tĩnh nhìn thần sắc u ám trên khuôn mặt tuấn tú của Tân Dương, trái tim lại như bị đâm đau nhói lần nữa.

Đúng vậy, tại sao cô ta lại quên rằng Tân Dương không phải không biết yêu người khác.

Rất lâu trước kia, khi cô ta không kịp tham dự vào, Tân Dương đã từng móc tim móc phổi để yêu thương một người con gái.

Người phụ nữ đó không biết trân trọng, ném trái tim nồng nhiệt của anh ta xuống đất. Cô ta đã tàn nhẫn nghiền nát nó nhưng vẫn cảm thấy không đủ, thậm chí còn muốn tống anh ta vào tù.

Nhưng cho dù như vậy, cô ta vẫn là người phụ nữ duy nhất có thể khiến anh ta giữ chắc trong lòng. Anh ta không thể quên cô ta, càng không thể buông thả cho bản thân mình.

Ngay cả khi đó là sự căm hận.

Nhưng Elly biết rất rõ, căm hận ngất trời chỉ vì xuất phát từ tình yêu tột độ của anh ta dành cho cô ta.

Nở nụ cười khổ tự giễu chính mình, Elly lại đeo lên chiếc mặt nạ công chúa cao cao tại thượng.

Cũng may, vừa rồi cô ta vẫn chưa xúc động mà buột miệng nói ra tin tức mình sắp rời khỏi Hà Nội, bởi vì căn bản anh ta sẽ không giữ cô ta ở lại.

Đêm nay, lần đầu tiên trong đời, Elly đã che giấu thành công nỗi mất mác của mình.

Cô ta ân cần dùng bữa tối với Tân Dương và ở lại phòng khách mà cô từng ngủ lại lúc trước.

Cách một bức tường, Elly lặng lẽ từ biệt một người, sau đó đổi chuyến bay vốn là ba ngày sau sang sáng sớm hôm sau.

Dù sao thì cái kết cũng đã được viết sẵn rồi, cô ta thật sự không cần hi vọng xa vời rằng chờ thêm vài ngày nữa sẽ xảy ra bước ngoặt tốt đẹp hơn.

Sáng hôm sau, khi Tân Dương tỉnh dậy, anh ta phát hiện phòng khách đã trống trơn, m cũng chỉnh tê không có nếp nhăn, tựa như cả đêm qua chưa từng có người ngủ lại.

Anh ta không để ý mấy, dù sao thì từ trước đến giờ Elly cũng đã quen làm theo ý mình.

Anh ta đột nhiên nhận được cuộc gọi của Đường Hoa Nguyệt, giọng của cô từ đầu bên kia thể hiện rõ sự kích động: ‘Anh ơi, ca ghép nối thành công rồi! Thi Tịnh được cứu rồi!”

Bình Luận (0)
Comment