Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 167

Hoắc Anh Tuấn khó nhọc nói: “…Vậy bác sĩ còn nhớ rõ là ai đưa cô ấy đến không?”

Anh móc ra ảnh chụp của Lục Xuyên Mạn: “Có phải là người đàn ông này không?”

“Ai u, khuôn mặt thì tôi thật sự không nhớ rõ đâu, chỉ nhớ rõ đúng là một người đàn ông, tôi đoán đó chính là người làm tổn thương cô gái này, bởi vì anh ta dám uy hϊế͙p͙.

căn bản không biết mình bị làm sao rời khỏi bệnh viện trở về nhà.

Một mình anh cô đơn đến cực điểm tựa trêи cửa sổ xe của ghế lái, cảm thấy mình không còn chút sức lực nào.

Đường Hoa Nguyệt… Đến cùng thì năm đó cô và Lục Xuyên Mạn đã xảy ra chuyện gì? Người người đều nói cô đạp một kẻ tàn phế như tôi vào tù chính là vì để hưởng phúc với anh ta, đây chính là hạnh phúc mà cô muốn sao?

Nhưng nếu như căn bản là cô không yêu anh ta, thế thì tại sao nhất định phải rời xa tôi?

Hoäc Anh Tuấn biết, nếu như bây giờ anh đuổi theo hỏi Đường Hoa Nguyệt, chắc chắn sẽ chỉ nhận được một câu trả lời châm chọc lạnh như băng.

Đột nhiên anh giật mình, bây giờ cần gì phải đến hỏi Đường Hoa Nguyệt chứ? Trong quá khứ anh có ép hỏi cô bao nhiêu lần về quan hệ giữa cô và Lục Xuyên Mạn, lúc ấy cô đã trả lời như thế nào?

Không có, không phải. Em không hề ở bên anh ta. Em không phản bội anh mà.

Câu trả lời ngắn gọn mà dứt khoát như vậy, khi đó một chữ Hoắc Anh Tuấn cũng không thèm tin.

Còn có đứa trẻ đã hoàn toàn phá hủy phòng tuyến trong lòng anh… Anh nhớ kỹ ánh mắt kinh ngạc của Đường Hoa Nguyệt, nhưng khi đó anh chỉ coi là cô bị vạch trần chuyện xấu nên cảm thấy chột dạ mà thôi.

Anh cũng nhớ kỹ Đường Hoa Nguyệt than thở khóc lóc nói bản báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ cha con kia là giả mạo, nhưng lúc ấy anh chỉ nghĩ cô có chết cũng không hối cải.

Mà bây giờ nghĩ đến, tất cả những chuyện phát sinh lúc ấy đều quá mức tình cờ.

Trong lĩnh vực kinh doanh, anh biết rõ khi xảy ra quá nhiều sự trùng hợp phần lớn đều có quỷ, nhưng làm sao đối với những chuyện như thế này anh lại quên được nhỉ?

Hoäc Anh Tuấn sụp đổ ghé vào tay lái, năm đó Lục Xuyên Mạn có thể thần không biết quỷ không hay tỉnh lại ở trong bệnh viện tâm thần, có phải là đứa con hoang kia của Đường Hoa Nguyệt đã nhanh tay thực hiện một số thủ thuật trong báo cáo kiểm tra của quan hệ cha con không?

Lục Xuyên Mạn có thể bỏ rơi và làm tổn thương Đường Hoa Nguyệt thì còn nói đến chuyện máu mủ tình thâm cái gì chứ? Nếu như ngay cả chết Đường Hoa Nguyệt còn không sợ, làm sao lại có thể tự làm khổ chính mình sinh ra đứa con của loại người này được?

Anh sẽ không tin một câu nói nào của Từ Uyển Nhan, Đường Hoa Nguyệt lại càng không thể hỏi, nếu như muốn đột phá… Khả năng chính là đưa đứa con hoang Lục Bạch Ngôn kia đến trước mặt anh và đôi vợ chồng già kia, chính là bố mẹ nuôi của Lục Xuyên Mạn Bây giờ Lục Xuyên Mạn phát đạt nhưng vẫn để bố mẹ nuôi sống ở vùng ngoại ô hẻo lánh, bởi vậy có thể thấy được rõ ràng tên họ Lục kia là một kẻ lòng lang dạ sói.

Hoắc Anh Tuấn hít thở sâu mấy lần, nhưng cũng may, người cao tuổi sẽ dễ hỏi ra một số điều hữu ích.

Lục Bạch Ngôn… Năm đó ba chữ ngắn ngủi này chỉ lướt qua tai anh một lần, nhưng anh lại nhớ đến tận bây giờ.

Sau khi Đường Hoa Nguyệt chết, anh hoàn toàn xem như đứa con hoang này không tồn tại, nhưng bây giờ xem ra vẫn phải chăm sóc nó rồi.

Trái tim của Hoắc Anh Tuấn nhảy rộn, mang theo tâm trạng kϊƈɦ động và thấp thỏm rồi phức tạp bàn giao chuyện này cho cấp dưới, để bọn họ lập tức chạy tới nhà bố mẹ nuôi của Lục Xuyên Mạn, tìm ra tất cả những tin tức hữu dụng, quan trọng nhất chính là DNA mà anh muốn.

Anh không biết, nếu như đứa nhỏ này thật sự không có quan hệ gì với Đường Hoa Nguyệt… Đến lúc đó, anh nên đối mặt với cô như thế nào đây?

Sự thật chứng minh, hiệu suất làm việc của cấp dưới rất đáng được khen ngợi, chỉ trong một đêm, bọn họ đã mang đến tất cả các loại manh mối hữu dụng và vô dụng giao cho anh.

Dường như cả đêm Hoắc Anh Tuấn không chợp mắt, anh đưa mớ tóc rụng của Đường Hoa Nguyệt từ lần đầu tiên gặp mặt giao cho cấp dưới mang đến trung tâm làm giám định DNA, làm khẩn cấp Xế chiều hôm đó đã có kết quả, Hoắc.

Anh Tuấn nắm chặt nắm đấm, quả thực lúc này anh không có dũng khí để lật ra hai trang giấy mỏng kia.

Anh tức giận nện một quyền lên tay vịn của ghế ngồi, từ khi nào thì mình lại trở nên không quả quyết như thế này?

Hoắc Anh Tuấn hận sau khi mình và Đường Hoa Nguyệt gặp lại, trong lúc vô thức đã biến thành cái dạng không dám đảm đương như này!

Anh vung tay lên, trực tiếp lật đến trang cuối cùng, bảy ký tự đỏ như máu tương đương với câu xác nhận không có quan hệ huyết thống trêи đó cũng lập tức làm đáy mắt của Hoắc Anh Tuấn trở nên đỏ ửng.

Dường như anh muốn khóc, nhưng lại trầm thấp cười ra tiếng.

Lại là thật… Năm đó những lời mà Đường Hoa Nguyệt giải thích, vậy mà đều là sự thật…

Dùng sét đánh ngang tai để hình dung trạng thái lúc này của Hoắc Anh Tuấn không hề quá đáng, anh đờ đẫn đứng ở cửa phòng giám định, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại, trong đầu loạn thành bãi bột nhão, giống như hiện tại bất kể anh có làm cái gì thì đều là sai trái!

Suy nghĩ của Hoắc Anh Tuấn không khỏi nhớ tới chuyện khiến anh hận Đường Hoa Nguyệt nhất-Hoắc Cao Lãng.

Năng lực chịu đựng của anh đã đạt đến cực hạn, anh không dám suy nghĩ, nhưng lý trí lại không ngừng hồi tưởng lại.

Anh nghĩ, nếu như anh tin tưởng không nghi ngờ vào những chuyện xảy ra năm đó, có phải chuyện của Cao Lãng cũng đảo ngược lại hay không…?

Hoäc Anh Tuấn đau đớn bưng kín trái tim, không khí mỏng manh, giờ phút này anh chỉ muốn lập tức nhìn thấy Đường Hoa Nguyệt.

Anh suy nghĩ, năm đó khi cô bị anh phán tử hình mà không màng đúng sai, có phải là cô khi ấy so với mình bây giờ còn đau đớn hơn ngàn vạn lần hay không?

Anh run rẩy lấy điện thoại di động ra, xúc động nhấn vào số điện thoại của Đường Hoa Nguyệt, nghe được âm thanh tút tút, anh khẩn trương đến mức giống như phải lập tức tiến vào pháp trường vậy.

Âm thanh vang lên thật lâu, thẳng đến khi anh coi là Đường Hoa Nguyệt sẽ không trả lời, đột nhiên một giọng nói có thể giải tỏa đau lòng của anh vang lên: “Có chuyện gì?

Hoắc Anh Tuấn vội vàng không kịp chuẩn bị, đành phải hít mũi một cái rồi mới chọn câu mở đầu tệ nhất: “Đang bận sao?”

- ---------------------------

Bình Luận (0)
Comment