Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 196

Khi nhìn lại bức ảnh này, cô cảm thấy không có chỗ nào là đúng cả.

Điều kỳ lạ này càng ngày càng mãnh liệt trong tâm trí cô. Thảo nào… chẳng trách cô và Lục Xuyên Mạn chưa từng quen biết nhau, nhưng tên cặn bã đó chỉ vừa nhìn thấy cô đã bắt đầu âm mưu lừa dối cô đến bên cạnh anh ta.

Hèn gì Lục Xuyên Mạn luôn nói những điều không rõ ràng với Đường Hoa Nguyệt khiến cô rợn cả người.

Chẳng trách trong những năm bị Lục Xuyên Mạn cưỡng chế, cô cảm thấy ánh mắt mờ mịt của anh ta chứa đầy u sầu và hồi tưởng không nói nên lời, giống như đang xuyên qua cô mà nhìn người khác vậy.

Cuối cùng cô cũng biết ham muốn chiếm hữu và kiểm soát gần như biến thái của Lục Xuyên Mạn đối với cô đến từ đâu rồi.

Đường Hoa Nguyệt siết chặt lưng ghế, suýt chút nữa đã cười thành tiếng. Hóa ra sự thật lại đơn giản đến nực cười!

Thì ra Đường Hoa Nguyệt cô chỉ vì dung nhan này mà bị tên cầm thú coi như vật thay thế rẻ mạt, chịu bao nhiêu tai họa không đáng có.

Hô hấp của Đường Hoa Nguyệt từ từ ổn định trở lại, nhưng trong lòng lại ghê tởm tột độ như vừa ăn phải ruồi bọ.

Lần trở lại này, cô đã thu thập được rất nhiều chứng cứ có thể tiêu diệt Lục Xuyên Mạn, chỉ đợi đến thời điểm thích hợp nhất sẽ cho anh ta một nhát chí mạng, để anh ta không bao giờ đứng dậy được nữa.

Vốn nghĩ rằng lòng căm thù của anh ta dành cho cô đã bão hòa, nhưng không ngờ rằng mỗi lần Lục Xuyên Mạn tra tấn cô và nhìn cô trong tuyệt vọng thì anh ta hoàn toàn không coi cô như người sống.

Đối với anh ta, cô chỉ là một vật tầm thường, một vật thay thế không được phản kháng.

Nghĩ đến đây, Đường Hoa Nguyệt đột nhiên bật cười. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng đẳng sau một người trông máu lạnh và tàn nhẫn như Lục Xuyên Mạn lại có một câu chuyện cũ rích như vậy, lại còn là một kẻ sỉ tình hèn mọn như thị Nếu điều tra ra cô gái trông giống cô là ai, sau đó đặt cô ta trước mặt Lục Xuyên Mạn… Vậy biểu cảm của Lục Xuyên Mạn lúc đó, chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Nhìn thấy tâm trạng của Đường Hoa Nguyệt thăng trầm như thế, Lục Bạch Ngôn cũng trở nên hồi hộp theo, không biết đã xảy ra chuyện gì. Bức ảnh này… tại sao nó lại khiến mẹ kϊƈɦ động đến vậy?

Cuối cùng Đường Hoa Nguyệt cũng nhìn xuống đứa trẻ sinh ra trong một gia đình dị dạng, trong mắt hiện lên một tia thương hại chưa từng có.

Cô cũng là một người mẹ, cô cảm thông cho đứa trẻ bị người cha đồi bại lừa dối đến nỗi không hiểu rõ về tình huống của mình. Cô không thể tưởng tượng được trong lòng cậu ấy có bao nhiêu khao khát và tưởng niệm khôn nguôi khi lớn lên như vậy.

Nhưng bây giờ, Đường Hoa Nguyệt tuyệt đối sẽ không lừa dối cậu ấy nữa. Một đứa trẻ mười tuổi nên có khả năng phân biệt đúng Sai.

Nghĩ rồi lại nghĩ, Đường Hoa Nguyệt chọn một cách hỏi khá uyển chuyển: “Con có biết nhóm máu của mình là gì không?”

Lục Bạch Ngôn do dự nói: “Con biết. Mỗi học kỳ, chúng con đều xét nghiệm máu để kiểm tra sức khỏe. Con có nhóm máu O”“

“Vậy thì con có biết nhóm máu của Lục Xuyên Mạn không?”

“Ưm… Con đã đọc hồ sơ gia đình và nhớ là ông ấy có nhóm máu A.”

“Tốt lắm” Đường Hoa Nguyệt gật đầu: “Lục Bạch Ngôn, vậy con có muốn biết nhóm máu của cô là gì không?”

Lục Bạch Ngôn mở to mắt và gật đầu.

Đây là lần đầu tiên mẹ gọi tên cậu ấy… Đồng thời, trái tim cậu ấy cũng đập nhanh hơn.

Trực giác của cậu ấy nói với cậu ấy vấn đề này rất quan trọng và nó có thể trả lời tất cả những nghỉ hoặc đã khiến cậu ấy thức trắng mỗi đêm.

Đường Hoa Nguyệt “ừ” một tiếng rồi cúi xuống, rút ra vài trang giấy từ dưới ngăn bàn.

Đó là hồ sơ khám sức khỏe mà cô giữ lại khi đến bệnh viện kiểm tra tim cách đây vài ngày. Trêи trang đầu tiên, giấy trắng mực đen có in nhóm máu hiếm của cô, nhóm máu BRh-.

Cô cố ý dùng bút vẽ một vòng tròn ở đó, đưa cho Lục Bạch Ngôn, nói với cậu ấy một cách nhẹ nhàng nhưng tàn nhẫn: “Cô không biết con đã được học ở trường chưa. Cha mẹ có nhóm máu A và nhóm máu B không thể sinh ra con có nhóm máu 0”

Cô đã nói hết tất cả. Lục Bạch Ngôn rất thông minh, lập tức hiểu được ý của Đường Hoa Nguyệt.

Đôi mắt to long lanh của cậu bé nhanh chóng mờ đi, hai hàng nước mắt trong veo chảy xuống, dọc theo cằm làm ướt đẫm cổ áo ngủ của cậu ấy.

Cậu ấy rất đau đớn, rất tủi thân. Cảm giác giống như một quả cầu pha lê mà cậu ấy rất muốn sở hữu từ khi mới sinh ra, giờ phải trơ mắt nhìn nó vỡ tan thành một đống bột mịn.

Nhưng có hơi bất ngờ là, nghe Đường Hoa Nguyệt đích thân thốt ra câu này, xem ra không phải là không thể chấp nhận được như cái đầu nhỏ của Lục Bạch Ngôn từng tưởng tượng.

Tại sao thế này? Có phải vì cậu ấy đã ngầm nghĩ đến khả năng này phải không?

Lục Bạch Ngôn ướt đẫm nước mắt mà nghĩ, nếu Đường Hoa Nguyệt không phải là người sinh ra cậu ấy, thì mẹ ruột của cậu ấy ở đâu? Tại sao bố lại nói dối cậu ấy?

Ngay từ khi bắt đầu có ý thức, mọi ước mơ đẹp đế và nỗi nhớ mẹ của cậu ấy đều được gửi gắm lên Đường Hoa Nguyệt. Thậm chí cậu ấy còn coi các con của Đường Hoa Nguyệt như em ruột của mình từ tận đáy lòng… Nhưng từ nay về sau, những lúc cậu ấy muốn nhớ đến mẹ mình, thì phải nhớ ai đây?

- ---------------------------

Bình Luận (0)
Comment