Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 247

Khi đó, anh không cho cô giữ lại đứa bé là bởi vì lúc đó cả tâm lý và năng lực của anh đều không vững chắc như hiện tại, khi đó anh vẫn còn ngày đêm lo lắng cô sẽ bị người khác phát hiện, bị người khác bắt đi, và cả lo.

Sợ cô sẽ tự mình chạy trốn khỏi anh.

Sao anh lại không muốn có con với cô cơ chứ?

Nhưng anh lại không dám.

Hơn nữa, trong mấy năm đầu khi La Cơ Vị Phong mới đưa cô đến đây, anh đã cho cô uống rất nhiều thuốc thần kinh.

Sau đó cô mang thai ngoài ý muốn, Vị Phong lo lắng rằng nếu sinh đứa bé ra sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Nhưng La Cơ Vị Phong không ngờ đến, mất đi đứa con sẽ khiến cô bị đả kϊƈɦ lớn như vi Cô gái đã hoàn toàn bình tĩnh lại, yếu ớt dựa vào vòng tay của Vị Phong, đến hô hấp cũng yếu ớt như vậy.

Vị Phong cúi đầu, nhẹ hôn lên tóc cô, sau đó bế cô vào nhà vệ sinh.

Anh cẩn thận rửa sạch những vết màu loang lổ và vết máu trêи tay cô, sau đó lại lấy thuốc cho cô uống.

Ánh đèn vàng ấm áp treo lơ lửng trêи đỉnh đầu, mọi sự chú ý và ánh mắt của Vị Phong đều tập trung vào cánh tay mảnh khảnh trong tay anh, mà đôi mắt mờ sương của cô cũng đang nhìn anh.

Vị Phong cẩn thận bôi thuốc cho cô rồi nhẹ nhàng thổi lên chỗ vết thương, sau đó anh nhìn lên, không biết cô đã nhìn anh từ lúc nào.

Trái tìm anh thắt lại, Vị Phong biết đây là khoảnh khắc hiếm hoi khi suy nghĩ của cô trở lại bình thường.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, có lẽ bản thân Vị Phong cũng không rõ rốt cuộc anh đã cho cô uống bao nhiêu loại thuốc.

Cho nên lúc này, cho dù cô có tạm thời minh mẫn trở lại thì đôi mắt to tròn ấy cũng không thể tránh khỏi có chút uể oải trâm mặc như cũ.

La Cơ Vị Phong đứng dậy, khẽ mỉm cười nhìn cô: “Em thấy thế nào rồi, còn thấy khó chịu ở đâu không?”

Cô gái lắc đầu, nhưng bàn tay lại nâng lên ấn vào ngực mình, đôi môi tái nhợt khẽ hé mở.

Anh đã không nghe thấy giọng nói bình thường của cô trong một thời gian dài rồi, chỉ nghe cô nhẹ nhàng hỏi: “Vị Phong, là anh nói yêu em có đúng không?

Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt như đang van xin anh: “Nếu anh yêu em, vậy hãy cho em ra ngoài được không? Em ngày nào cũng bị nhốt trong này đến mức phát điên rồi. Chỉ cần đưa em ra ngoài đi dạo một chút thôi…”

La Cơ Vị Phong xoa nhẹ những ngón tay cô, ngắt lời: “Bên ngoài rất nguy hiểm”

Anh đột nhiên lên tiếng khiến cô bất giác nhăn mặt, Vị Phong cũng nhận ra, liền mỉm cười, một tay nâng cằm cô lên nhìn thẳng vào cô: “Lẽ nào em quên rồi sao? Lúc em còn học ở học viện nghệ thuật nước ngoài đã có rất nhiều tên côn đồ lưu manh quấy rầy em… Bọn chúng vừa to vừa cao, nếu không phải anh ra tay giúp em giáo huấn chúng, em sớm đã trở thành món ăn rồi.

Cô gái nhằm mắt lại, hai hàng mi không ngừng run rẩy.

Nhưng La Cơ Vị Phong không vì thế mà dừng lại, tiếp tục nói: “Còn nữa, lúc em khăng khăng cố chấp đòi về nước, vừa về đến Tây Thành liên có người đợi sẵn muốn bắt cóc em… Nếu không phải lúc đó anh kịp thời đến cứu em, em sớm đã làm mồi cho cá mập rồi.”

Anh càng nói càng kϊƈɦ động, bàn tay càng lúc càng nằm chặt lấy vai cô: “Em có.

biết để em có thể sống an toàn và ổn định đến giờ, tất cả đều do anh đưa em đến đây!”

Anh nắm lấy tay cô, xoay cô nhìn vào gương: “Nhìn xem! Nhìn bản thân em xem, em có biết ngoài kia có bao nhiêu người dòm ngó và muốn làm hại em không? Em chỉ cần nghe lời… Nghe lời anh, cả đời này ngoan ngoãn cùng anh sống ở đây, anh bảo đảm rằng em tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì…”

Cô nhìn hình ảnh gầy gò và yếu ớt của bản thân trong gương, dường như đó là một người cô không hề quen biết, một người hoàn toàn xa lạ.

Trong ký ức, cô hình như không hề có dáng vẻ như vậy… Nhưng rốt cuộc dáng vẻ của cô khi đó trông ra sao, cô không còn nhớ, cô đã quên mất cả chính bản thân mình Một hàng lệ trong như pha lê khẽ lăn trêи khuôn mặt hoàn mỹ của cô, cô gái giơ tay ôm lấy eo La Cơ Vị Phong, nghẹn ngào trong tuyệt vọng: “Nhưng mà, em thật sự… Không thể thở nổi nữa. Cảm giác như mình sắp chết vậy”

La Cơ Vị Phong tháo kính xuống đặt trêи mặt bàn, mệt mỏi bóp chặt sống mũi, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, anh đưa em đi…

Nhưng em phải nghe lời anh”

Sau đó Vị Phong đưa cô đến thủy cung.

Thủy cung vào mùa đông là ít người nhất, các buổi biểu diễn của có voi trắng và cá heo đều đã bị hủy bỏ, mấy con cá cũng lười biếng không muốn di chuyển.

Cô gái được trang bị đầy đủ mũ len, kính râm, khẩu trang và khăn quàng, khuôn mặt vốn đã nhỏ của cô đều bị che kín hết.

Ở đây La Cơ Vị Phong không phải lo lắng cô bỏ trốn vì thủy cung này mới mở mấy năm gần đây, cho dù cô có thật sự chạy ra ngoài thì cũng không biết đường Ở đây có một đường hầm dưới biển mô phỏng đại dương thật.

Đường hầm được bao quanh bởi lớp kính thủy tinh hình vòm cung, vô số sinh vật biển từ lớn đến nhỏ đều tụ họp bơi qua bơi lại, vào những ngày thường du khách hay đứng lại và nhìn lên ngắm những sinh vật này bơi lội, như thể họ đang thật sự du ngoạn dưới lòng đại dương bao la cùng những sinh linh tuyệt vời này.

Nhưng hiện tại trong thủy cung này chỉ có lác đác một vài người.

Tay trái La Cơ Vị Phong kéo lấy vai cô gái, hai người dừng lại trước bức tường kính.

Cũng không biết, ở đây liệu cô có thể tìm lại được “hơi thở” của bản thân mình không.

Cô gái ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con cá đuối đang bơi phía trêи, sau khi in bóng của nó xuống, nó vẫy đuôi và vây như một chiếc cánh bơi tự do về phía xa cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn của cô.

Phía xa có người khẽ cảm thán, cũng có người đang chụp ảnh, họ đều thích thú trước những sinh vật vừa xinh đẹp vừa nhanh nhẹn này.

Nhưng vào khoảnh khắc chú cá đuối dần bơi ra xa, trong lòng cô gái không biết từ đâu cảm thấy một nỗi buồn vô hạn Bởi cô cảm thấy nó thật đáng thương, cảm thấy cô và nó có chung cảnh ngộ.

Bọn họ đều giống nhau, mãi mãi bị giam cầm ở nơi này…

Cho dù nơi này được xây dựng giống như đại dương thì cũng sẽ có điểm kết thúc, nó bơi vòng quanh vòng quanh có thể nó sẽ quên mất mình đang ở đâu, nhưng đến một lúc nào đó nó sẽ nhớ ra đây không phải nhà nó, Mà có lẽ đến khi chết, nó cũng không có cách nào nhìn thấy đại dương.

Khóe mắt cô ươn ướt, cô đã bị thuân hóa trở thành một chú cá quên mất đường về nhà rồi, quãng đời còn lại của cô chỉ có thể gắng gượng sống ở nơi mà người khác xây dựng cho mình.

Cô vội vã chớp mắt, sợ rằng La Cơ Vị Phong nhìn thấy cô rơi nước mắt, lúc này, phía sau cô cách không xa có một giọng nói trẻ con truyền đến: “Anh Lục, anh nhìn mấy chú cá này xem, trông đáng thương quá!”

Bình Luận (0)
Comment